“Chờ một chút,” Hà Tiêu định thần lại, không thể tin nói: “Cậu đang cảm thấy đau lòng bảng màu của mình ?”
Bạch Niệm ngước lên với vẻ mặt khó hiểu: “Không thì sao? "
"..."
Hà Tiêu hít một hơi thật sâu,hai tay nắm thành nắm đấm rồi thả lỏng ra một chút, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi phải làm sao đây? ?"
Bạch Niệm:?
"Không," Hà Tiêu nhanh chóng đổi lời, "Ý tôi là, quần của tôi thì sao?"
Bạch Niệm liếc nhìn anh với vẻ mặt kỳ lạ: "Cậu tự giặt đi, sơn acrylic rất dễ giặt.”
Khi vẽ, quần áo của họ về cơ bản ngày nào cũng bị bẩn, đều phải tự giặt.
Hà Tiêu nghiến răng nghiến lợi: "Là giặt quần à? Rõ ràng là..."
"À, tôi hiểu rồi, cậu không biết phải giặt như thế nào ?" Bạch Niệm chợt hiểu ra, nhiệt tình nói: "Trực tiếp dính vào da dùng nước rửa sạch vết bẩn, dính vào quần áo thì dùng cồn hoặc giấm để tẩy vết bẩn, nếu không có, ở đây tôi còn có nhựa thông. chỉ cần ngâm nó một lát là được."
“Giặt quần cũng có thể...,” Hà Tiêu chế nhạo hung dữ nói “Vậy thì cậu phải giặt chúng cho tôi.”
Hà Tiêu trông không phải người tốt tóc cắt húi cua không nói lông mày cũng mang vẻ vẻ dữ tợn. Lúc này, Bạch Niệm bỗng nhiên bị cậu ta làm cho giật mình, co rúm vào góc tường như một con mèo con sợ hãi.
Cùng lúc đó, Yến Thế Luật bên cạnh cũng ngừng click chuột và không tập trung vào màn hình nữa.
Bạch Niệm qua một lúc lâu cậu nói nhỏ hai từ: "Không giặt."
"Cái gì?" Hà Tiêu lớn giọng.
"Tôi không giặt " Bạch Niệm ngẩng đầu, ra sức phản bác: "Rõ ràng là cậu tự làm bẩn."
Hà Tiêu: "Nếu cậu không đặt bảng màu lên ghế, tôi có ngồi lên không?"
"Nhưng đó là ghế của tôi," Bạch Niệm dừng lại và yếu ớt nói, "Cậu tự mình ngồi xuống mà không được phép..."
"Tôi không quan tâm. Dù sao cậu cũng làm bẩn quần của tôi, cậu phải giặt giúp tôi."
"Tôi không..." Bạch Niệm còn chưa kịp nói hết lời từ chối thì không ngờ, Hà Tiêu trực tiếp nhấc tay vén vạt áo lên, tay còn lại đặt lên cạp quần của mình.
Bạch Niệm lập tức hoảng sợ, lùi lại một bước, lắp bắp: "Cậu cậu định làm gì?"
Hà Tiêu cười khẩy, thản nhiên nói: "Cởϊ qυầи ra."
Bạch Niệm: ?
"Tôi, tôi không không cần!" Bạch Niệm nhanh chóng quay mặt đi, kiên quyết từ chối, nhưng gò má lại có chút đỏ bừng, "Sao cậu có thể làm như vậy?"
Giọng thiếu niên trong trẻo, nhẹ nhàng, mang theo lúc này hơi run lên vì xấu hổ, giống như một con mèo con bị dồn vào chân tường, dù có cự tuyệt cũng chỉ có thể kêu meo meo nhẹ nhàng, không có tác dụng ngăn cản.
Nghe đến đây, bàn tay đang cầm chuột của Yến Thế Luật lập tức siết chặt, trên mu bàn tay nổi lên một đường gân rõ ràng.
Anh đột ngột đứng dậy, chiếc ghế đập vào ghế của Bạch Niệm.
Bạch Niệm run rẩy sợ hãi cậu tình cờ đối mặt với khuôn mặt nghiêm nghị của Yến Thế Luật và chiếc kính gọng mỏng màu bạc trông anh càng lạnh lùng khiến không khí xung quanh giảm xuống mấy độ.
Chẳng lẽ vừa rồi nói chuyện với Hà Tiêu khiến anh bị làm phiền sao?
Bạch Niệm không dám nói, cẩn thận trốn vào một góc.
Đây là phản ứng bản năng của cậu để tránh xung đột. Mà ở trong mắt Yến Thế Luật hành vi của Bạch Niệm bởi vì cậukhông muốn nhìn thấy anh, cố ý trốn ở sau lưng Hà Tiêu.
Khiến cậu càng thêm bất mãn tiến lên một bước, vẻ mặt bình tĩnh tràn đầy lo lắng mà anh không nhận ra.
Hà Tiêu không vui nhíu mày, giống như một con thú bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ trên lãnh thổ của mình: "Yến Thế Luật, cậu——"
" làm gì " chưa kịp nói xong cùng lúc đó, cánh cửa đột nhiên mở ra bị đẩy ra từ bên ngoài, Trương Lễ Dương với mái tóc xoăn xuất hiện ở cửa giọng nói nồng nhiệt: "Yến ca, cậu đã thử chưa? cảm thấy thế nào?"
"Yo, Tiêu ca và Bạch Niệm cũng ở đây à?" Trương Lễ Dương vòng bạn bè rộng có nhiều người nên cậu ấy chào hai người trong ký túc xá một cách tự nhiên.
Gần như cùng lúc đó, Yến Thế Luật đã chọn cầm cặp sách lên và dùng tay kia đóng laptop lại.
"Yến ca?" Trương Lễ Dương có chút bối rối.
"Ra ngoài nói chuyện đi. " Yến Thế Luật nói xong rời khỏi ký túc xá mà không nhìn lại.
Trương Lễ Dương vội vàng đuổi theo ra ngoài, vẻ mặt khó hiểu: "Sao vậy? Không phải cậu bảo tôi đến ký túc xá của cậu sao? "
Yến Thế Luật mở máy tính xách tay của mình và nói với Trương Lễ Dươngg cách lập trình trò chơi.
Đây là lần đầu tiên Trương Lễ Dương thấy Yến Thế Luật tức giận, như thể đã phát hiện ra một thế giới mới: "Yến ca, anh có thấy không vui không?"
Yến Thế Luật: "Tôi không có không vui."
Trương Lễ Dương: "Vậy thì cậu vừa mới làm vẻ mặt đó với ai ? Cậu... ."
"Cậu tiếp tục đi," Yến Thế Luật liếc nhìn một cái chậm rãi nói, "Cậu sẽ tự mình làm chương trình trò chơi."
Trương Lễ Dương lập tức ngậm miệng lại dùng tay phải kéo một chiếc khóa kéo trước miệng: "Được rồi, tôi không biết gì cả."
...
Trong ký túc xá, Hà Tiêu đứng trước bồn rửa mặt, vẻ mặt chán nản, vẻ mặt phản kháng chà chà quần.
"Quả nhiên là cậu." đôi lông mày sắc lẹm của cậu ta nhíu chặt, vừa chà quần vừa phàn nàn: "Đây là lần đầu tiên ông đây xấu hổ như vậy, tự tay giặt quần."
Cũng không biết tại sao mình lại như vậy.
Bạch Niệm vẫn ôm chai nhựa thông đứng bên cạnh, giống như mẹ già dạy con làm việc nhà, vừa giám thị vừa nói: “Đúng vậy, còn chưa khô hẳn, ngâm một chút là có thể rửa sạch."
"Nói nhảm , tôi đương nhiên là biết." Nhìn thấy Bạch Niệm nhìn chằm chằm, Hà Tiêu có chút xấu hổ nói: "Nhìn cái gì?Tôi giặt đồ lót của mình cậu cũng muốn xem à?"
Bạch Niệm do dự, nhưng chưa kịp bào chữa, Hà Tiêu lại nói: "Cậu làm bẩn qυầи ɭóŧ của tôi."
"Không thể nào," Bạch Niệm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu mặc quần jean, vải denim dày và cứng, sơn acrylic sau khi khô sẽ nhanh chóng mất đi khả năng hòa tan, sơn không thể xuyên qua được."
Hà Tiêu: "..."
Ngập ngừng một lúc, Bạch Niệm nghiêm khắc nói thêm: "Nếu qυầи ɭóŧ của cậu bị bẩn thì đó là chỉ có thể là bởi vì ngay từ đầu nó đã bẩn rồi!"
Hà Tiêu tai đỏ bừng, tức giận: "Không có! Tôi thay đồ lót mỗi ngày!"
[ Từ chương sau thì mình sẽ set vip nha từ 2000-2500 chữ thì sẽ là 500 vàng, 2500-3000 thì sẽ là 600 vàng. Gốc một chương khoảng từ 2500- gần 5000 chữ hoặc có khi hơn
Yêu mọi người ]