Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 27

Chương 26: Ta cũng muốn xoát quái
Tuy rằng trong lòng chứa nhiều bất mãn, nhưng Thang Mộ không thể không thừa nhận rằng để Jarrett tự điều phối dược thảo là rất thích hợp, bởi vì-- dù nàng đã xem qua rất nhiều lần, lại hoàn toàn không nhớ được trình tự phương pháp điều phối!!!

Lừa, lừa đảo...

Loại chuyện mất mặt này nàng đương nhiên không muốn nói ra.

Thời gian lần đầu cải tạo thân thể của Jarrett cần một tháng, mới bắt đầu thì đau đớn đến khó thể hình dung được, nhưng qua vài lần cậu đã thành thói quen với cảm giác đau đớn này, mà dùng dược liệu để rèn luyện thân thể, tạp chất không ngừng được tiết ra, thân thể ngày càng khoẻ mạnh rắn chắc, không gian chứa ma lực trong thân thể cũng dần dần được mở rộng, mỗi lần ngâm tắm kết thúc, cậu đều có thể cảm giác được lưu chuyển ma lực trong cơ thể đầy thêm vài phần.

Cứ như vậy, hơn một tuần trôi qua.

Jarrett lúc đầu còn xa lạ nhưng giờ đã trở nên quen thuộc, thành thói quen với cuộc sống ban ngày xoát quái, buổi tối ngâm tắm thay thế giấc ngủ, cấp bậc cũng tăng lên cấp 6, mà Thang Mộ tìm kiếm ma thú cho thằng bé cũng tăng lên tới trên dưới cấp 10.

Trong giai đoạn này Thang Mộ cũng phát hiện một sự kiện, đó chính là, so với chiến đấu với ma thú, ngâm tắm càng giúp Jarrett đạt được càng nhiều hơn so với tưởng tượng. Nhưng nàng lại lập tức trở lại bình thường, dù sao thế giới này không giống với hiệu lực của hệ thống trò chơi, nếu nói Thang Mộ chỉ có thể thu kinh nghiệm bằng cách chiến đấu thì với Jarrett là một ma pháp sư, thực chiến có thể bồi dưỡng cho hắn trực giác, nắm giữ nhịp điệu giao chiến và thu hoạch kinh nghiệm khi đối địch; nhưng ma lực mới là điều cơ bản nhất đối với ma pháp sư hùng mạnh, mà con đường giành được chủ yếu vẫn là thông qua [*]minh tưởng, hai thứ này đối với thăng cấp của Jarrett thiếu một thứ cũng không được.

[*]Minh tưởng: một phần trong luyện tâm pháp. Bình tâm tĩnh khí, thông qua suy tưởng mà cải biến thân thể gân cốt, khí huyết tràn đầy, tinh lực dư thừa ...

Minh tưởng là một loại cảnh giới rất kỳ diệu của linh hồn. Nó sẽ để cho người quên mất thời gian, quên mất hết thảy, đại đạo độc hành, chỉ có chính mình.

Cảm nhận được Jarrett đã trở nên mạnh mẽ, Thang Mộ cũng cảm thấy mình cần thăng cấp; lúc mới bắt đầu thì lo lắng đủ thứ, nhưng hiện tại mọi chuyện đều đã đi vào quỹ đạo, cơ hội tốt như vậy vẫn không nên lãng phí mới tốt.

Hơn nữa.... Lỡ như Jerry cấp bậc cao hơn nàng, vậy uy nghiêm của tỷ tỷ đại nhân ở đâu bây giờ?!

Là một tỷ tỷ xuất sắc nhất định phải che gió chắn mưa cho đệ đệ bảo bối của mình!

Vì thế một ngày nào đó sau buổi cơm chiều, nàng lo lắng nên nói với mọi người chuyện này thế nào.

Jarrett cầm lấy miếng thịt nướng trên đống lửa, từ từ đi đến bên người Thang Mộ: ""Tỷ tỷ, cho người.""

""A? À, cám ơn."" Bị đánh gãy suy nghĩ, Thang Mộ theo bản năng nhận lấy thịt nướng, cắn một miếng, nhai vài cái, tuy rằng sắc mặt không chuyển biến gì cả nhưng trong lòng thật khổ sở; trong túi ảo ngoại trừ bánh mì chính là thịt!!! Tuy rằng vẫn giữ độ tươi mới nhưng từ lúc đến thế giới này tới này vẫn luôn ăn thứ này!!! Hold không được nữa rồi!!!""

Là một người Châu Á, nàng thực sự không có thói quen ăn loại thức ăn này, lúc này ai có thể cho nàng một chén cơm hoặc một tô mì sợi, nàng tuyệt đối sẽ cảm tạ mười tám đời tổ tông người đó!

""Tỷ tỷ có tâm sự gì sao?"" Nhìn chằm chằm vào cô gái đang ăn như nhai sáp bên cạnh, Jarrett cẩn thận hỏi.

""Hả...."" Thang Mộ miễn cưỡng nâng lên chút tinh thần, ""Cái này à......."" Chuyện này dù có nói ra cũng không làm được đâu.

""Phiền não cái gì?"" Jarrett tiếp tục hỏi, ""Ta có thể làm cái gì không?""

""... ..."" Jarrett ngươi thật rất tri kỷ đó. TAT

Thang Mộ bị làm cho quá cảm động.

Đúng lúc này, Kirsten xông ra, một tay đặt trên đầu Jarrett, xoa nhẹ vài cái, ""Đồ đệ ngoan, có vài thời điểm, khi con gái phiền não thì không được tuỳ tiện hỏi.""

Thang Mộ nghi ngờ, tuy rằng lời này nghe ra thật chính trực nhưng thế nào lại cảm thấy rất kỳ quái chứ?

""Lại nói tiếp, chúng ta đi vào nơi này cũng đã gần một tháng."" Kirsten nhìn về phía Thang Mộ, ho nhẹ một tiếng, quay qua, ""Dù sao tu luyện cũng không thể nhất thời nóng lòng, mấy ngày này chúng ta nên dừng ở đây nghỉ ngơi một chút đi.""

""...."" Làm sao mà càng nghe càng kỳ quái vậy?

""Khụ, còn nữa, nếu thật sự rất đau, ta có thể điều chế một chút thuốc giảm đau.""

Cho nên mới nói, ông ta cuối cùng là đang nghĩ tới cái gì thế?

""Jarrett, con cũng tới hỗ trợ đi.""

""Được, Kirsten gia gia.""

""!!!""

Thang Mộ cảm thấy hình như mình hiểu được gì đó!

Nhưng mà!

Cái hàng này sao lại nghĩ tới phương diện này chứ?!

Sức tưởng tượng đã bay ra khỏi thế giới ma pháp thẳng tới thế giới Chân tu ở cách vách rồi sao!!

Hơn nữa đừng có mang đệ đệ đáng yêu nhà ta đi làm cái loại thuốc này chứ! Tương lai đệ đệ ta cũng không phải làm thầy thuốc phụ khoa!!!

Cố nén xuống du͙© vọиɠ muốn hộc máu, Thang Mộ nhìn về cái tên Thần bổ não kia, phát hiện đối phương đang dùng ánh mắt kỳ lạ, chăm chú nhìn mình, vẻ mặt ngu ngốc ""Ha ha ha bản đại nhân thật vĩ đại, bản đại nhân thật mạnh mẽ sẽ tới cứu vớt ngươi khỏi nước sôi lửa bỏng, mau tới cúng bái cảm tạ bản đại nhân ta"", nhất thời 囧 thêm vài phần.

""... ...... ....Ông suy nghĩ nhiều quá!"" Lời này gần như là rít từ kẻ răng.

""Cái gì?"" Kirsten giật mình, lập tức hiểu rõ bật cười, ""Không cần ngượng ngùng, cho dù cô ở mặt nào cũng không giống cô gái bình thường, nhưng vẫn là một cô gái, chậc chậc, con gái mà, thực sự rất phiền toái.""

"".......Ta đã nói là không phải!!!""

Thang Mộ giận dữ, lấy cung tên từ túi ảo ra.

""Này! Hảo tâm không được báo đáp mà!""

""Jerry, giúp ta bắt ông ta lại!""

"".....tỷ tỷ, Kirsten gia gia, hai người bình tĩnh một chút đi mà!""

Lại một hồi phân tranh nổi lên.

Bởi vì sự kiện này, Thang Mộ cũng ý thức được một chút, đến thế giới này đã hơn một tháng, trước giờ mỗi tháng đều vô cùng chính xác mà phóng thích vị thân thích kia, đến giờ vẫn chưa có tới.

Theo lời nói của Kirsten, nữ giới tại thế giới này hẳn cũng là mỗi tháng tới một lần, nếu không phải vấn đề thời gian, như vậy vấn đề là tại thân thể nàng.

Nếu đoán không sai, hiện tại thân thể nàng -- thời gian bị ngưng đọng.

Bất quá cũng thật bình thường, lỡ may thời gian của thân thể này không đứng lại, mà nàng ở thế giới này mất 80 năm mới trở về..... nàng nên gọi cha mẹ là cái gì? Cha, mẹ hay là đệ đệ, muội muội?

Ở một ý nghĩa nào đó, cái này cũng coi như là phúc lợi đi.

Giẫm trên người Kirsten bị biến thành bao cát ngã xuống đất không dậy nỗi, Thang Mộ trầm tư, sâu sắcthở dài: ""Jarrett, không được tuỳ tiện suy nghĩ miên man.""

""... ......"" Kết quả của suy nghĩ miên man là giống Kirsten gia gia sao? Jarrett cảm thấy mình hiểu được gì đó, quyết đoán trả lời, ""Tỷ tỷ, ta không có nghĩ cái gì cả.""

""Thật không hổ là đệ đệ ta.""

""... ...."" Phản đồ! Kirsten dùng ánh mắt biểu đạt phẫn nộ của mình.

Jarrett cũng dùng ánh mắt mình biểu đạt sự bất lực -- Kirsten gia gia, con đánh không lại tỷ tỷ.

""... ....TAT"" Ngày này không có cách nào qua mà.

Trải qua một phen làm nền đầy phóng khoáng, Thang Mộ vẫn nói suy nghĩ lúc trước của mình ra miệng: ""Ta sở dĩ phiền não là vì nghĩ muốn chiến đấu!""

""Hả?"" x2

Thực hiển nhiên, hai người nam nhân một lớn một nhỏ này hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.

""Ta nói, ta cũng muốn chiến đấu với ma thú!"" Thang Mộ kéo kéo dây cung trong tay, ""Ta cũng muốn tăng thực lực của mình.""

""Tỷ tỷ...."" Trên mặt Jarrett lộ ra thần sắc thấp thỏm, ""Là ta làm vướng chân của người sao?""

""Nói cái gì vậy!"" Thang Mộ nhảy tới bên người cậu bé, quỳ chân sau xuống nhìn thẳng vào đôi mặt như ngọc bích sáng người của hắn, ""Đệ đệ của ta sẽ trở thành người mạnh nhất thế giới, là tỷ tỷ, ta đương nhiên phải rèn luyện mình để tương lai không làm vướng chân ngươi.""

""... ........"" Jarrett trầm mặc một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập kiên định, ""Tỷ tỷ, sau này ta sẽ bảo vệ người."" Tuy rằng âm thanh non nớt nhưng lại tràn ngập tín nhiệm không thể nghi ngờ.

""Tốt, vậy trước khi ngày đó tới, ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi.""

Khoé miệng Thang Mộ hơi gợi lên, trải qua vô số lần thí nghiệm, nàng phát hiện ở góc độ này mà khẽ động -- khuôn mặt có khả năng tạp ra một loại vẻ mặt tươi cười không quá doạ người.

Có thể đạt được sự đồng ý của Jarrett tự nhiên rất tốt, nhưng hiện giờ Jarrett xoát quái đều là dưới cấp 10, căn cứ vào áp chế cấp bậc, loại quái đó đã không cho nàng nhiều kinh nghiệm lắm, này cũng có nghĩ là, nếu muốn thăng cấp nhanh, nàng phải mất đi một ít thời gian rời khỏi người Jarrett để tìm xoát quái cấp cao hơn... Lại nghĩ tới mỗi ngày đều có khoảng thời gian phải giao Jarrett cho cái lão gay Kirsten kia, nàng lại cực kỳ lo lắng!

Hơn nữa, mỗi ngày đều có một đoạn thời gian không thấy được đệ đệ bảo bối nhà mình, quả thực là tra tấn có được hay không!

Nhưng mà mọi thứ so ra đều không bằng lo lắng của nàng với sự an toàn của Jarrett.

Một khi rời xa, bản đồ chỉ nhìn thấy được: điểm màu vàng đại diện cho Jarrett bị một đám điểm đỏ đối địch bao quanh, hoàn toàn không nhìn được tình trạng của hắn, ngộ nhỡ Jarrett bị ma thú giảo hoạt đánh lén thì sao? Lỡ như Jarrett không cẩn thận rơi xuống hố WC của ma thú thì sao? Chẳng may Jarrett không cẩm thận bị thương thì sao?

Kirsten mặt hàng này hoàn toàn không đáng tin cậy, tuy rằng tri thức của ông ta rất lớn, nhưng năng lực động thủ thì hoàn toàn bằng 0, nếu không cũng không bị nàng đánh thảm như vậy!

Nếu, có thể tổ đội cùng Jarrett thì tốt rồi, không những cùng hưỡng chung kinh nghiệm với nàng, mà quan trọng hơn, nàng có thể bất kỳ lúc nào cũng nắm rõ tình huống của Jarrett, ví dụ như lượng máu có giảm hay không, pháp lực có còn thừa không, có bị rơi vào trang thái trúng độc choáng váng hay không.

Ngay lúc nàng nghĩ như vậy, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái lựa chọn: [Lựa chọn tổ đội với Jarrett hay không?]

""... ...."" A a a a a a?!