Chương 17: Nhân vật chính sao có thể không có nó được!
Bất luận một màn này có làm Kirsten lưu lại tâm lý bóng ma hay không, dù sao chuyện trọng yếu trước mắt là ""Tiền"" đã được tạm thời giải quyết.Dạo một vòng quanh chỗ giao dịch tự do, Thang Mộ mười phần xác định, số ma tinh cùng nguyên liệu đó đủ để hoàn thành bước đầu tiên cải tạo thân thể cho Jarrett, hơn nữa còn có dư. Nhưng tiếp theo lại có một vấn đề thật lớn nữa.
Đống ma tinh và nguyên liệu này làm sao bán ra đây?
Tất nhiên, Papa Bear làloại ma thú cấp thấp, chỉ cần mạo hiểm giả có chút thực lực, tổ đội mấy người cũng có thể gϊếŧ không ít, nhưng số lượng trong tay Thang Mộ thực sự có chút khoa trương, cho nên hiện tại nàng đang rơi vào vòng tuần hoàn chết chóc.
Muốn tiền = phải bán đồ = làm người khác chú ý = phiền toái.
Nhưng dù phiền toái, nàng lại không thể không làm.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn có cách cải trang, trong túi ảo của nàng còn Phiếu cải tạo khuôn mặt có được trước kia, giờ mở ra có thể làm thay đổi kiểu tóc, làn da, màu mắt và hình dáng khuôn mặt, nhưng mà, phiếu này có tính vĩnh viễn, nói đúng hơn là, xài một lần thì vĩnh viễn không đổi.... Nàng cũng không muốn hoàn thành xong nhiệm vụ tại thế giới này về nhà thì thành người nước ngoài mà ba mẹ nhìn không ra đâu!
Cho nên nàng thật rối rắm.
Không thể không nói, thể chất dung hợp với hệ thống thật là quá tốt, cho nên nàng lòng vòng quanh quẩn cả buổi chiều ở phòng khách cũng không thấy mệt, ngược lại Kirsten bị nàng bay qua bay lại làm sợ nổi da gà, nhịn không được phải nói với tiểu đồ đệ nhà mình.
Sau đó, Jarrett mới từ phòng đi ra thì thấy tỷ tỷ nhà mình giống như ong mậtbay lòng vòng ở phòng khách, một lát là hành trình hình chữ ""S"", một lát là con đường hình chữ ""B"", cho tới lúc hắn cảm thấy mình cũng sắp hoa mắt mới vội vàng thừa lúc đối phương đi ngang cạnh mình, nắm lấy góc áo.
""... ..."" Thang Mộ đã tự làm mình choáng váng, chớp chớp mắt, một lát sau mới phản ứng lại được, ""Jerry? Ngươi..... A! Vậy mà đã trễ thế này rồi, ngươi đói bụng nhỉ, thật có lỗi, thật có lỗi, ta lập tức đi chuẩn bị cơm chiều!""
""... ......."" Jarrett nhìn vào bóng dáng tỷ tỷ nhà mình hấp tấp chạy ra cửa, không nói được gì, hắn muốn nói hắn không phải muốn vậy!
Bất quá, nhìn thực có tinh thần nha.
Phán đoán như vậy nên hắn không tự giác nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó chợt nghe lão sư nhà mình cười ""Phốc"" một tiếng, một bàn tay to ngay sau đó không ngừng đập đập trên đầu hắn.
Jarrett cảm thấy rất buồn, tại sao hai người lớn nhà hắn đều thích xoa đầu hắn vậy?
Kirsten cảm thấy thực hài hòng, đồ đệ nhà mình không chỉ có thiên phú, khuôn mặt khi ra vẻ người lớn cũng thật đáng yêu.
Thang Mộ..... Thang Mộ còn đang đi mua cơm chiều mà!
Lúc ăn cơm, khi đệ đệ thân ái nhà mình hỏi, Thang Mộ nói ra lo lắng của mình, lúc này cái người ngửi thấy mùi thịtmà hâm mộ ghen tị muốn liều mạng, đang bay bên bàn ăn lên tiếng: ""Cái này ta có biện pháp.""
""Ông lại hữu dụng vậy sao?"" Thang Mộ cảm thấy vô cùng không thể tin tưởng.
""... ....Ta là pháp thánh!""
Khốn kiếp! Nhớ tới năm đó ai nhìn thấy hắn cũng sẽ quỳ gối bên áo choàng mà hô to một tiếng Kirsten - Pháp thánh đại nhân, hiện nay Pháp thánh ở thế giới này còn ít hơn mà?! Vì sao đãi ngộ của hắn lại kém như vậy!
Điểm này không ma pháp!!!
""Vậy ông tính thế nào?""
Thang Mộ hỏi vậy làm cho Kirsten tìm được một mảnh vỡ của lòng tự tin vốn đã tan nát, hắn ho nhẹ một tiếng: ""Rất đơn giản, ta làm ra một chút ma pháp thôi, đương nhiên, với người không hiểu ma pháp, đó là tình huống cao thâm cả đời không thể theo đuổi tới.""
Tự ti đi, cô gái!
Sự thật lại một lần nữa đả kích hắn, nghe xong lời hắn nói, Thang Mộ chẳng những không lộ ra vẻ mặt sùng bái cùng hỗn loạn xấu hổ, ngược lại có chút khinh bỉ liếc nhìn hắn: ""Ông cao thâm tới đâu thì hiện tại cũng không làm ra được.""
"".....""
""Ngay cả thịt còn chỉ có thể ngửi được mà.""
""......"" Kẻ khốn kiếp thích đâm vào chỗ đâu của người khác đều đi tìm chết đi, đi chết đi!
Jarrett buông đồ ăn xuống, không tiếng động mà thở dài, rõ ràng hắn là người nhỏ tuổi nhất, vì sao hắn thấy lúc này mình mới là gia trưởng vậy?
""Tỷ tỷ, đừng khi dễ Kirsten gia gia nữa.""
"Jarrett.... ........"" Kirsten cảm động, vẫn là đồ đệ ngoan tri kỷ mà.
""Chúng ta phải tôn trọng người già.""
""....."" Kirsten -người sau khi đạt tới trình độ Pháp thánh đã tiêu hao tinh lực to lớn để nghiên cứu chế tạo ra loại thánh phẩm bảo dưỡng duy trì gương mặt tuổi trẻ ""Phục thuỷ"", lệ rơi đầy mặt.
Vậy mới nói, tình huống thình lình bổ xuống một đao mới là đáng sợ nhất.
Bất quá, Kirsten tuy rằng không thể sử dụng ma pháp nhưng Jarrett lại có thể.
Mà Thang Mộ tuy rằng không học được ma pháp, nguyên lý cơ bản nghe cũng hiểu được.
Đơn giản mà nói, cái này là ""Thuật che đậy"" thuộc ma pháp hệ quang, sử dụng ở bề ngoài thân thể con người, thông qua khúc xạ ánh sáng mà tạo ra trong mắt người khác một loại ảo giác ""Đây là một người khác"", hoàn thành mục đích thay đổi bề ngoài.
""Nghe có vẻ không sai."" Thang Mộ gật đầu, ""Hiện giờ Jarrett có thể sử dụng ma pháp này sao?""
""Trên lý thuyết là không có vấn đề, chỉ là một loại ma pháp nhỏ thôi, không cần nhiều ma lực lắm."" Kirsten trả lời, ""Chờ Jarrett luyện thành thục nó là được rồi.""
""Jarrett phải luyện tập ma pháp?""
Thang Mộ kích động, khoảnh khắc lịch sử này của đệ đệ nhà mình nàng sao có thể không ở bên cạnh được!
""Hắn cũng đã luyện tập ma pháp lâu rồi.""
""... ......."" Trái tim Thang Mộ tan nát, cả người cũng hoá đá biến thành tro bụi.
Cái này không khoa học gì cả.... Chẳng lẽ không phải là từ học lý thuyết, sau đó mới tới thực tiễn sao?!
Giữa lúc rối rắm, cả người nàng toát ra hơi thở âm u làm cho Kirsten không tự chủ được run run, cho nên hắn quyết đoán nói: ""Jarrett, chúng ta tiết kiệm thời gian bắt đầu luyện tập đi!"
""Được, Kirsten gia gia."" Jarrett nặng nề gật đầu, sau đó nhìn Thang Mộ, ""Tỷ tỷ, chờ một chút, ta rất nhanh có thể giúp đỡ người.""
""Jerry....."" TaT Thang Mộ nháy mắt được chữa khỏi.
Kirsten xoa xoa mắt, ảo giác sao?
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn hình như lại nhìn thấy tình cảnh cô gái mặt than lệ rơi đầy mặt, quả nhiên là gần đây gặp quá nhiều áp lực rồi.
""Vậy chúng ta bắt đầu đi!""
Dứt lời, Kirsten vung tay phải lên, sau đó Jarrett và hắn cùng biến mất ngay tại chỗ.
Đúng vậy, đây mới là sự đắc ý chân chính của hắn - Tinh vân châu.
Lúc thời đại thần thánh chưa biến mất trên đại lục này, hắn gần như dùng tinh lực nửa đời mới chế tạo ra nó, sự thật chứng minh, mọi thứ đều thật đáng giá, Tinh vân châu không chỉ lúc hắn ngã xuống vào ngàn năm trước, hoàn mỹ bảo hộ linh hồn hắn, hơn nữa, thời gian dàitrôi qua tới tận sau này, cũng không tổn hao chút gì.
Mà hạt ngọc trai này, bên trong còn chứa Càn khôn.
Giống như giờ phút này, Jarrett đang đứng ở một không gian sáng ngời mà rộng lớn, dù mới học tập ma pháp, hắn cũng có thể cảm giác được, mật độ và cường độ nguyên tố mạnh hơn bên ngoài rất nhiều, mà nơi này, chính là thiền phòng sơ cấp -- khu cấp cao một chút, thì với khả năng hiện tại của Jarrett chưa đi được.
Ở chỗ này mà tĩnh tâm cùng luyện tập ma pháp, so với ngoài thế giới tự nhiên phải càng là ""làm chơi ăn thật"".
Quan trọng hơn là, nơi này còn giải quyết vấn đền thứ nhất mà Kirsten đưa ra lúc trước -- thời gian.
Đúng vậy, thời gian nơi này và thời gian bên ngoài không giống nhau.
Nhìn chăm chú vào Jarrett đang chờ đợi mình giảng giải thuật che đậy, Kirsten cảm khái tự đáy lòng: ""Jarrett, con bây giờ còn quá yếu, chờ con trở thành ma pháp sư chính thức mới có thể tiến vào phòng tiếp theo, nơi đó có tỷ lệ thời gian lưu chuyển so với bên ngoài cũng từ 1:2 thành 1:4.""
""Vậy nên thời gian ông ở chung với Jerry là gấp hai lần ta sao?!""
""......""
""Tên khốn kiếp nhà ngươi giải thích rõ ràng cho ta!!!""
"".......Người cần giải thích rõ ràng là cô mới đúng chứ! Sao cô lại ở chỗ này ?!""