Boss Là Nữ Phụ (Boss Phản Diện Có Độc)

Chương 26: Kim chủ, bao tôi đi! (6)

Chương 26Kim chủ, bao tôi đi! (6)

Mấy tên cướp này vừa nhìn là biết lính mới, bọn họ phân công chi tiết, chia nhiệm vụ cho từng người, căn bản là không cần người khác chỉ huy.

Thời Sênh thầm mắng mấy câu xui xẻo, không những bị cưỡng ép nhận cái nhiệm vụ ẩn nấp này, lại còn đến cả tính mạng cũng bị đe doạ thế này.

Quan trọng nhất là hệ thống còn không giơ ngón tay vàng ra, đúng là táng tận lương tâm mà.

Trong tình tiết truyện thì nguyên chủ lúc này vẫn còn đang trong đội quay phim, đương nhiên sẽ không trải qua việc này, thế nhưng trong tình tiết vở kịch này lại viết tỉ mỉ vừa phải, bởi vì... nữ chủ đang ở đây.

Thời Sênh vừa mới quan sát một trận, rất đáng tiếc không nhìn thấy nữ chủ, cũng không biết có phải là đang ở trong gian phòng được bao kia hay không.

Hạ Mãn đúng là ở đây cứu được Lục Thanh Vận, Lục Thanh Vận phát hện Hạ Mãn và Tịch Mặc có quan hệ không bình thường, từ đó tiếp cận Hạ Mãn.

Bên ngoài đã bị cảnh sát bao vây trùng trùng rồi, mà tên cướp cũng lôi người trong căn phòng bao kia ra ngoài.

Hạ Mãn bước ra sau cùng, mặc quần áo thể thao, gương mặt lạnh lùng, nhìn thấy rất bình tĩnh, chiếu theo sự chỉ huy của tên cướp, ngồi xổm bên cạnh tường, cách Thời Sênh hai người.

Biểu hiện của Hạ Mãn không khỏi làm cho Thời Sênh nhìn nhiều thêm một chút.

“Tránh ra!”

Tiếng quát lớn làm cắt đứt tầm nhìn của Thời Sênh, một tên cướp cao lớn đứng trước mặt cô, người phục vụ khóc lóc đã tránh ra rồi, tên cướp bước vào trong phòng bao.

Trong phòng bao truyền đến mấy tiếng tức giận, sau đó là hai bóng người bước ra từ trong phòng bao.

“Ngồi xổm xuống đây, dám làm loạn thì sẽ bắn chết mày! Mẹ nó, một tên đàn ông mà lại xinh đẹp như thế...”

Thời Sênh cảm thấy có người ngồi xổm xuống, cô khe khẽ nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy gương mặt tuấn tú trắng nõn của người đàn ông, môi khẽ nhếch lên, mặt mũi rũ xuống, thần sắc không có biến hoá gì.

Cho dù là đang ngồi xổm, dáng vẻ của hắn cũng vẫn vô cùng tao nhã, hỗn tạp xung quanh không thể xâm nhập đến hắn, khiến cho người ta có một loại ảo giác bản thân đang sống ở hai thế giới.

Không biết là có phải cảm giác được ánh nhìn của Thời Sênh hay không, hắn nghiêng đầu nhìn qua đây, cả khuôn mặt đều hiện lên trong tầm nhìn của Thời Sênh. Đó là một khuôn mặt không có cách nào có thể dùng từ ngữ để mà hình dung được, hắn nhếch khoé môi khe khẽ cười, trong con ngươi đen kịt như mực giống như trăm nghìn loại hoa đang nở rộ.

Thời Sênh ngẩn ngơ ra một lát, cô có một loại ảo tưởng nhìn thấy Sở Đường.

Có điều cô lập tức phủ nhận, người đàn ông này và Sở Đường không giống nhau.

Trên người Sở Đường là im ắng mà dụ người ta rơi vào tà khí tối tăm. Còn người đàn ông này trên người là tràn ngập sự che đậy, ác ý đối chọi gay gắt.

Hệ thống, mi ra đây, bổn cô nương cần nói chuyện nhân sinh với mi.

Tại sao nhiệm vụ ẩn giấu lại là loại biếи ŧɦái này hả?

Bổn cô nương cảm thấy tính mạng đang bị đe doạ, xin hãy plug-in ngón tay vàng ra, tốt xấu gì cũng phải cho bổn cô nương đây quà tặng tân thủ chứ.

#Ký chủ sao cứ không quên cái quà tân thủ này mãi thế, tình huống đang rất cấp bách#

Lục Thanh Vận hồ nghi nhìn cô gái đang ngồi xổm bên cạnh, vẫn là lần đầu tiên có người nhìn thẳng vào mặt hắn như thế, lộ ra biểu tình thâm cừu đại hận.

Sức hấp dẫn của hắn giảm bớt nhiều rồi sao?

Lục Thanh Vận quay đầu trưng ra bộ mặt tươi cười với cô gái khác ở bên cạnh, cô gái đó thần tình hoang mang sợ hãi vẫn còn sót lại trên mặt, thế nhưng trong ánh mắt thì đã có mấy phần mê mẩn rồi, dường như quên mất cô lúc này đang bị mấy tên cướp uy hϊếp, quên đi nguy hiểm.

Nhìn đi, đây mới là biểu tình nên có khi nhìn thấy hắn chứ.

Đúng vào lúc Lục Thanh Vận hài lòng quay đầu, chuẩn bị quan sát một chút sinh vật hiếm có kia, cánh tay của hắn bị người ta nắm lấy, sau đó bị người ta kéo lên.

Mà Hạ Mãn bên này cũng bị người ta kéo lên.

“Qua đây, đứng yên!”

Tên cướp chỉ cửa sổ đã không còn kính thuỷ tinh nữa, xô đẩy hai người đến chỗ mà bên ngoài có thể nhìn thấy.

Thời Sênh nhanh tay nhanh mắt kéo tên cướp kia lại, tên cướp quay đầu, họng súng đen ngòm chỉ vào Thời Sênh, cổ họng ồm ồm quát:

“Làm gì thế! Tìm chết à?”

Gương mặt Thời Sênh khe khẽ nhướn lên thành nụ cười, chỉ vào Lục Thanh Vận:

“Tôi cùng anh ta đi qua đó.”

Đáy mắt tên cướp tràn đầy sự ngạc nhiên, dường như chưa từng thấy con tin tranh đi đến chỗ chết thế này, lại còn là một em gái rất ưa nhìn nữa

Ngạc nhiên xong, tên cướp giật giật súng uy hϊếp:

“Ít phí lời thôi, dàm làm loạn ông đây bắn chết ngươi.”

Trong tình hình mọi người đều đang sợ đến mức khóc cha gọi mẹ này, một tiểu cô nương lại cười mỉm chi xin đi làm bia đỡ đạn, đâu không phải là nói cho hắn biết có quỷ hay sao?

Đúng thật coi hắn là thằng ngốc sao?

Gương mặt của Thời Sênh sụp đổ, đáng thương nôn nóng nói:

“Nhưng mà... anh ấy là bạn trai của tôi a, chúng tôi đã nói là đồng sinh cộng tử với nhau rồi, làm sao tôi có thể để mặc cho anh ấy đối mặt với tình hình nguy hiểm một mình được? Anh hãy để cho tôi đi qua đó đi, anh xem tôi sức con gái trói gà cũng không chặt, đối với các anh thì có thể có cái gì mà uy hϊếp chứ?”

Bạn trai mới thăng chức Lục Thanh Vận:

“...”

Mà Hạ Mãn luôn luôn nhìn Thời Sênh khoé miệng giật giật mấy cái, cô ta không phải là nữ nhân của Tịch Mặc sao? Sao lại trong chớp mắt biến thành bạn gái của người đàn ông này rồi?

Những con tin khác trong quán cà phê ồn ào hướng ánh mắt khen ngợi quý trọng về phía Thời Sênh, tình yêu của thanh niên trẻ tuổi đúng là cảm động lòng người mà!

Có điều vừa nhìn đến dung mạo của Lục Thanh Vận, có mấy cô nương trẻ tuổi đáy lòng lập tức thèm muốn, nam nhân cực phẩm như thế, bọn họ cũng nguyện ý đồng sinh cộng tử a.

Cảnh sát bên ngoài không ngừng kêu gào, tên cướp dường như nhìn thấy nếu như nán lại đây lâu quá, hắn cũng lười chứng thực, hung bạo quát mắng:

“Đứng lên, đừng có giở trò bịp bợm, hai tay đặt ở chỗ ông đây có thể nhìn thấy được.”

Thời Sênh lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh Lục Thanh Vận, nhanh chóng bắt lấy cánh ta hắn, còn không quên cười cười với hắn ta.

Tên cướp muốn phía cảnh sát chuẩn bị xe, nếu như nửa tiếng mà không chuẩn bị xong sẽ gϊếŧ con tin.

“Này, anh có sợ không?”

Thời Sênh nhỏ giọng hỏi Lục Thanh Vận.

Lục Thanh Vận tuỳ ý đứng lên, tư thế tao nhã, trong giọng nói trong suốt còn mang theo nụ cười ác ý:

“Có người cùng chết với tôi, tại sao lại phải sợ chứ?”

Ánh mắt của hắn liếc qua cánh tay bị Thời Sênh nắm lấy, đem theo mấy phần ý vị khó hiểu, nụ cười trên mặt thì lại càng lúc càng rực rỡ, cả thế giới dường như mất đi màu sắc.

Thời Sênh trong chốc lát cảm thấy da đầu tê dại, chuông báo động trong đầu vang lên, ngập ngừng mấy giây, rốt cuộc vẫn là không bỏ hắn ra.

“Anh đoán xem bọn họ mất bao lâu có thể cứu chúng ta ra ngoài?”

Ánh mắt Thời Sênh đặt lên trên người mấy cảnh sát bên ngoài, một đoàn người còn đang cầm lấy loa to, trao đổi với tên cướp.

“Có lẽ chúng ta không ra ngoài được.”

“Yên tâm, nhìn thấy em gái bên cạnh anh không?”

Lời nói tuy rằng là an ủi thế nhưng ngữ khí đến nửa phần ý tứ an ủi cũng không hề có.

“Theo cô ta tuyệt đội không thể chết được, có điểu có bị thương hay không thì còn không biết.”

Lục Thanh Vận quay sang nhìn Hạ Mãn đang đứng bên một phía khác một cái, ánh mắt Hạ Mãn trực quan hướng về phía trước, cái cằm nhăn nhó, sau lưng căng thẳng, lộ ra vẻ rất khẩn trương, nào có giống nữ nhân tự xưng là bạn gái của hắn đây, toàn thân đều thả lỏng, không có phòng bị gì hết.

“Làm sao cô biết theo cô ta thì không chết được?”

Ngớ ngẩn, đương nhiên là vì ánh sáng của nhân vật chính rồi!

Lời này chắc chắn là không thể nói, Thời Sênh chỉ nhếch nhếch khoé miệng, xúi giục:

“Anh thực hành một chút là biết ngay thôi.”

Hệ thống liền tan vỡ, nhiệm vụ là để cho cô đi trêu ghẹo đàn ông, không phải là để cho cô đi xúi giục nhân vật BOSS phản diện hướng về phía nữ chủ.

#Ký chủ nhà tôi luôn không theo kế hoạch mà đi#

Chỗ Hạ Mãn đứng có chút xa, không thể nghe rõ Thời Sênh và Lục Thanh Vận đang nói cái gì, thế nhưng cô thấy hai người đó đều không có ý tốt gì mà nhìn qua đây, cả người đều cứng lại, loại cảm giác đó so với cảm giác cô bị tên cướp dùng súng chỉ vào đầu còn kỳ lạ hơn.

Mà cảnh sát ở bên ngoài cũng rất không có lời nào diễn tả được, làm sao mà cảm thấy hai con tin đó rất thoải mái như thế?

Lại còn nói chuyện phiếm nữa!

Mấy người có thể làm tròn bổn phận chút không, bây giờ là đang diễn phim đấu súng đó, không phải là phim tình cảm!