Trân Quý

Chương 36

Chưa đến năm giờ sáng Lạc Chi Dực đã tỉnh dậy, nằm trên giường thoải mái suy nghĩ lung tung, cả người giống như đang rong chơi trong một đống bong bóng đầy màu sắc, thoải mái và vui vẻ như một mớ rong biển.

Cô thức dậy với nụ cười trên môi, ngay cả trong mơ cũng thấy mình đang ăn kem, niềm hạnh phúc như vậy có thể nói là trước nay chưa từng có.

Cô nhẹ nhàng lật người, nâng hai chân lên từ từ lắc lư, nhìn ánh ban mai ngoài cửa sổ, cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày hoàn toàn mới.

Cô rất muốn chia sẻ tin vui là bản thân sắp yêu đương với Trang Y Manh và Hứa Lẫm, nhưng nghĩ lại vẫn nên chờ thêm một chút, chờ mình tiêu hóa xong niềm vui này trước đã.

Một lát sau, cô đột nhiên đứng lên, từ trên giường nhảy xuống, nhẹ giọng la lên: “Tôi cũng muốn có tình yêu ngọt ngào!”

Ba Lạc và mẹ Lạc thức dậy thì ngửi thấy mùi thơm, họ đi đến phòng bếp quan sát, thì ra cô con gái nhà mình đang nấu bữa sáng.

“Con đang nấu bữa sáng, sắp ăn được rồi.” Lạc Chi Dực đang cầm cái xẻng chiên trứng và thịt xông khói trên chảo chống dính, “Con định làm sandwich phiên bản VIP và nước ép trái cây nữa. Đúng rồi, trong tủ lạnh còn hoành thánh tôm không ạ?”

“Hôm nay là ngày quan trọng gì sao?” Ba Lạc còn chưa chải tóc, ngáp một cái.

“Là một ngày hoàn toàn mới.” Lạc Chi Dực vui vẻ nói, “Ba mẹ không cảm thấy ánh nắng hôm nay vô cùng rực rỡ sao?”

Mẹ Lạc phối hợp với tâm trạng của con gái, lấy hộp mì hoành thánh từ trong tủ lạnh ra, cầm tới đặt bên cạnh thớt gỗ, tiện tay đặt nồi nước lên đun.

“Mau để xuống cho con!” Lạc Chi Dực kêu lên, “Hôm nay con sẽ làm tất cả, không ai được giành làm bữa sáng với con, kể cả việc nhà!”

Mẹ Lạc bị giọng nói của cô làm giật mình, vội vàng đặt nồi nước xuống, sau đó cho cô một ánh mắt “Hóa ra hôm nay con bị bệnh thần kinh”. Ba Lạc thừa cơ hỏi thêm một câu: “Vậy đống quần áo tích trữ từ hôm qua cũng để lại cho con sao?”

“Đương nhiên! Đều là của con!” Lạc Chi Dực ngang ngược nói, “Còn việc nhà nào cứ giao hết cho con, nhân dịp hôm nay là cuối tuần con muốn ở nhà rèn luyện thân thể!”

“Con điên rồi.” Mẹ Lạc tò mò hỏi, “Rốt cuộc là đang giấu chuyện vui gì vậy?”

“Tạm thời không nói cho mẹ biết, nhưng đúng là có một chuyện rất vui.” Lạc Chi Dực xoay người lấy ra một cái đĩa, chuẩn bị bữa sáng, “Một ngày nào đó ba mẹ sẽ biết.”

Không phải chuyện xấu là được, ba Lạc và mẹ Lạc thấy vậy cũng không hỏi nhiều.

Lạc Chi Dực chăm chỉ làm xong ba phần sandwich phiên bản VIP, sau đó bưng lên bàn ăn phòng khách để hai người già ăn trước. Cô lại chạy về phòng bếp bỏ ba mươi miếng hoành thánh vào nồi nước nóng, chờ đến khi gần chín cầm lưới lọc vớt lên đặt vào trong ba cái bát, rắc rau thơm, hành thái, tỏi băm và tương ớt lên từng bát. Cô ngửi ngửi hương thơm, bản thân nhìn thôi đã muốn ch.ảy nước miếng, nghĩ thầm nếu như Nhiễm Khải Minh ở bên cạnh thì tốt, cô sẽ bưng qua cho anh một bát ngay bây giờ.

Chuyện gì xảy ra vậy? Chưa gì đã bắt đầu nhớ thương anh rồi sao? Cô nhìn ba bát mì hoành thánh nhỏ, yên lặng nở nụ cười, nghĩ bụng, “Mì hoành thánh nhỏ này thật đáng yêu.”

Chờ cả nhà ăn xong bữa sáng thịnh soạn, Lạc Chi Dực nói là làm, dứt khoát đi giặt quần áo, giặt xong quần áo nhìn thời gian vẫn chưa đến tám giờ, cô vui vẻ vì hiệu suất làm việc buổi sáng rất cao.

Đang nghĩ có nên làm thêm chút việc nhà khác không thì nghe thấy tiếng điện thoại trong túi quần, lấy ra xem thì thấy Hứa Lẫm gửi tin nhắn cho cô: “Hôm nay rảnh không? Trưa nay có muốn tới nhà tớ ăn lẩu không? Tối hôm qua có mua được một cân thịt dê thái lát và nửa cân thịt bò cuộn, có muốn cùng chia sẻ không nào?”

Lạc Chi Dực trả lời: “Được, gọi cả Manh Manh tới nữa.”

Hứa Lẫm trả lời: “Cậu ấy bây giờ đã là người có bạn trai, nên chắc không hẹn được, để tớ thử xem.”

Lạc Chi Dực nhìn chằm chằm hai chữ “bạn trai”, phải tốn sức chín trâu hai hổ mới kìm được ngón tay rục rịch muốn nhắn tin “Tớ cũng có bạn trai” cho Hứa Lẫm biết.

May mắn là hôm nay Trâu Châu tăng ca không ở nhà, Trang Y Manh có thời gian đến cuộc hẹn. Thế là sau mười giờ, Lạc Chi Dực và Trang Y Manh từ nhà chạy đến thưởng thức bữa lẩu thịt bò dê của Hứa Lẫm, còn rất khéo gặp nhau ngay dưới tầng nhà Hứa Lẫm.

Vừa vào cửa, các cô đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn từ nồi nước lẩu. Hứa Lẫm đã nấu xong nước dùng, tất cả nguyên liệu nấu ăn cũng đã được rửa sạch, đặt một bàn thịnh soạn ở cạnh nồi.

“Tớ có mang theo một bình rượu vang trắng tới.” Trang Y Manh đưa cho bạn thân, “Mở ra uống đi.”

“Cảm ơn bạn yêu.” Hứa Lẫm nhận lấy chai rượu rồi đi tìm dụng cụ mở nắp chai, ngửi thử hương vị, “Thật là ngọt, không hổ là người có tình yêu.”

“Cậu bớt chọc ghẹo tớ đi, tớ và Trâu Châu đã sớm qua thời kỳ lãng mạn rồi.” Trang Y Manh bất đắc dĩ cười, tháo dây buộc tóc trên cổ tay xuống cột lại mái tóc xoăn dài, sau đó ngồi xuống.

Tâm trạng của Lạc Chi Dực không hiểu sao lại căng thẳng, im hơi lặng tiếng ngồi xuống theo.

Hứa Lẫm tìm thấy ba cái ly thủy tinh rồi đổ một lượng rượu vừa phải vào từng ly, Lạc Chi Dực nếm thử một ngụm, quả nhiên rất ngọt.

Ba người không ăn vội mà chia sẻ tâm trạng gần đây trước.

Hứa Lẫm hiện tại đang làm việc tại một công ty mạng xã hội, thường phải tăng ca từ mười giờ sáng đến mười giờ tối, cô ấy nói bản thân ngoại trừ chủ nhật ra thì mấy ngày khác gần như đều ở công ty. Cô ấy đã tách khỏi thế giới bên ngoài, điều duy nhất có thể nói tới là thức ăn của chỗ đó khá ngon.

Trang Y Manh nói chuyện về Trang Tiểu Duệ, hai người nghe xong giật cả mình.

“Cậu ta bây giờ ngày nào cũng dẫn người đến dưới lầu công ty để chặn cậu sao?” Hứa Lẫm lo lắng xác nhận, “Vậy cậu đã làm gì? Cậu định đưa tiền cho cậu ta à?”

“Cho cậu ta tiền? Tớ có bao nhiêu tiền chứ, bản thân còn không đủ dùng còn cho cậu ta? Tớ không phải người tốt bụng.” Trang Y Manh vừa ăn đậu hũ chấm tương ớt vừa bình tĩnh nói, “Huống hồ cậu ta là một cái động không đáy, cho không biết bao nhiêu mới đủ.”

“Vậy cậu định làm như thế nào? Cần giúp không?” Lạc Chi Dực hỏi.

“Không sao, dù sao cậu ta dẫn người đến cũng chỉ ra vẻ la hét một trận thôi, không quan tâm đến cậu ta là được. Tớ đã nói thẳng với mấy đồng nghiệp và bảo vệ rằng người điên ở dưới lầu đó là em trai cùng cha khác mẹ của tớ, tớ đã không còn một chút tình cảm nào với cậu ta nữa, nếu thấy cậu ta dẫn người đến làm loạn ở cửa thì hãy báo cảnh sát ngay lập tức.” Trang Y Manh nói.

“Cậu ta cứ há miệng chờ sung như vậy sao? Không có hành động nào khác hả?” Hứa Lẫm hỏi.

“Cũng có khác.” Trang Y Manh dừng đũa lại, sau khi do dự thì nói, “Không biết cậu ta đã tìm được người nào đấy, ngày nào cũng đổi số điện thoại gửi tin nhắn cho tớ 24/24. Quá đáng hơn là Trâu Châu và mẹ của anh ấy cũng nhận được kiểu tin nhắn quấy rối như vậy.”

Nói đến đây, Trang Y Manh lấy tay đỡ trán, nhất thời nhắm mắt lại, giống như cô ấy muốn hít sâu một hơi để thoát khỏi hoàn cảnh ngột ngạt hiện tại.

Hai người còn lại cũng trầm mặc theo.

Bọn cô đều biết Trâu Châu là gia đình cha mẹ đơn thân, tình cảm của anh ấy và mẹ rất tốt, mẹ anh ấy là một người phụ nữ trung thực giản dị, gặp phải chuyện này chắc sẽ bị dọa sợ.

Lạc Chi Dực đưa tay ôm lấy bả vai Trang Y Manh, trấn an tâm trạng của cô ấy.

“Chẳng lẽ cuộc đời tớ sẽ không thoát khỏi bọn họ sao? Tớ chịu đựng tất cả như vậy còn chưa đủ nhiều sao?” Trang Y Manh cố kìm nước mắt, nghẹn ngào nói, “Hạnh phúc lúc trước của tớ bị bà nội tớ tự tay phá hủy, bây giờ vất vả lắm mới tìm được người phù hợp lại dễ mến…Tớ cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.”

Trái tim Hứa Lẫm thắt lại, an ủi cô: “Cậu phải tin tưởng Trâu Châu, cậu ấy sẽ không dễ dàng rời bỏ cậu.”

“Tớ không biết.” Trang Y Manh nhận lấy khăn tay Lạc Chi Dực đưa cho, ra sức kìm nén nước mắt nơi khóe mi, cười lớn nói: “Được rồi, đừng nhắc đến tớ nữa, đều là chuyện làm mất hứng. Tớ bây giờ sống một ngày phải cố gắng vui vẻ một ngày, không muốn gì khác nữa.”

Cô ấy hít sâu một hơi, dùng ánh mắt ra hiệu đến lượt Lạc Chi Dực nói.

Lạc Chi Dực có chút do dự không biết có nên nói chuyện của mình và Nhiễm Khải Minh không.

“Nói đi.” Trang Y Manh thúc giục Lạc Chi Dực, “Cậu gần đây có chuyện gì có thể chia sẻ không?”

Lạc Chi Dực ngồi lại ngay ngắn, suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Tớ nói xong các cậu đừng giật mình đấy nhé.”

Hứa Lẫm nghe vậy vẻ mặt liền thay đổi, thử hỏi: “Bạn yêu, chẳng lẽ là báo cáo kiểm tra sức khỏe…”

“Không không.” Lạc Chi Dực vội vàng xua tay, “Đây là một chuyện vui của tớ.”

“Chuyện gì?” Trang Y Manh cũng tò mò, chuyển sự chú ý từ chuyện phiền lòng của mình qua người bạn thân.

Lạc Chi Dực từ từ bình tĩnh, cầm ly thủy tinh lên uống một ngụm, lợi dụng lúc hương vị ngọt ngào đang tràn vào cổ họng, cô nói: “Tớ đang yêu.”

“Cái gì?” Cằm của Hứa Lẫm cũng muốn rớt theo.

“Với ai?” Trang Y Manh cũng vô cùng kinh ngạc.

“Là người các cậu cũng biết, khách trọ trước kia của tớ, vị họ Nhiễm.” Lạc Chi Dực ngượng ngùng nói tiếp, “Cậu ấy sau khi tốt nghiệp thì làm việc ở Quảng Châu một khoảng thời gian, bây giờ đã quay lại đây, chính miệng cậu ấy hỏi tớ có đồng ý ở bên cạnh cậu ấy không, tớ đã đồng ý.”

Nói xong, Lạc Chi Dực sợ bọn họ không tin, mở tấm hình tự chụp trong điện thoại ra cho hai người xem rồi giải thích: “Hoa cầm trên tay là được cậu ấy tặng.”

Hai người bạn thân lập tức rơi vào yên lặng.

“Tại sao các cậu không nói lời nào? Đừng nói các cậu muốn cùng nhau phản đối đấy chứ?” Lạc Chi Dực lo lắng suy đoán.

Hứa Lẫm mất một lúc lâu mới hoàn hồn trước bó hoa trên tấm hình, nói với Lạc Chi Dực: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ đang nhẩm tính trong lòng là chuyện này rốt cuộc có xác suất nhỏ bao nhiêu? Cậu và cậu ấy vẫn có thể tiếp tục được sao? Trời ạ, cậu mau giúp tớ đặt hàng chiếc hộp mù* mà tớ thích tặng cho tớ được không? Không chừng có thể mua được chiếc hộp bí ẩn đặc biệt đấy.”

(*Hộp mù hay blin box là một hộp quà chứa một món đồ chơi bí ẩn. Người mua sắm sẽ không biết mình nhận được gì, chúng có thể rẻ hoặc đắt hơn giá trị số tiền mà họ đã bỏ ra để mua. Ở đây Hứa Lẫm đang ám chỉ Lạc Chi Dực rất may mắn.)

Lạc Chi Dực thở dài một hơi, nở nụ cười, sau đó quay đầu nhìn Trang Y Manh. Không nhìn thì không biết, nhìn rồi lại giật cả mình, cô ấy từ từ chớp mắt rồi rơi hai dòng nước mắt.

“Tớ có chút xúc động…” Trang Y Manh vừa lấy tay lau nước mắt vừa nói lời từ tận đáy lòng, “Tớ thật sự cảm thấy rất vui cho cậu, tớ biết cậu bây giờ nhất định vô cùng hạnh phúc, bởi vì cậu vẫn luôn thích cậu ấy.”

Một dòng nước ấm áp tràn vào lòng Lạc Chi Dực, cô nhất thời cũng cảm động, thẳng thắn nói: “Đúng, tớ vẫn luôn thích cậu ấy, cũng chỉ thích một mình cậu ấy. Bây giờ tớ cảm thấy ông trời đối xử với tớ quá tốt, giống như đem tất cả hạnh phúc cho một mình tớ vậy, cảm giác này không khác gì chuyện bỗng nhiên giàu lên trong một đêm, không biết nên tiêu tiền thế nào.”

Hứa Lẫm đặt cằm lên bàn, trìu mến nói: “Tớ cũng muốn khóc luôn rồi, Đại Lạc của chúng ta cuối cùng cũng có một ngày trở thành phụ nữ, tớ lại có chút không nỡ…”

“Cậu bị bệnh à.” Lạc Chi Dực dở khóc dở cười, đưa tay vỗ vỗ đầu cô ấy.

Không biết có phải do bầu không khí làm người khác cảm thấy xúc động hay không, cô cũng dần dần nhớ lại sự vất vả của mấy năm qua, cứ đến mùa hè nhìn thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ lại nhớ tới cậu thiếu niên mà mình đã từng thích, những tình cảm thầm kín chỉ thuộc về một mình cô...Nghĩ như thế, tự nhiên cảm thấy cánh mũi hơi chua xót.

Hứa Lẫm giơ ly thủy tinh lên cụng với Lạc Chi Dực một cái: “Cậu nhất định phải hạnh phúc đấy nhé.”

Trang Y Manh cũng giơ ly lên cụng với cô, nói: “Bây giờ các cậu cũng đã trưởng thành, tin rằng các cậu có thể ở bên nhau lâu dài.”

Lạc Chi Dực nghiêm túc nói: “Ừm, nếu cậu ấy đã trở về, tớ sẽ không để cậu ấy đi nữa. Tối hôm qua tớ cũng đã nghĩ rồi, sống đến bây giờ chỉ thích một mình cậu ấy, tớ dứt khoát sẽ thích đến già. Mặc dù để duy trì một đoạn tình cảm không dễ dàng gì, nhưng tớ muốn thử một lần xem, xem tớ và cậu ấy có thể ở cùng nhau năm năm, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm…hoặc năm mươi năm hay không.”

Trang Y Manh gật đầu, lại cho bạn thân một lời khuyên: “Trong tình yêu quan trọng nhất là tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau, đừng nghi ngờ đối phương cũng đừng tùy tiện ghen tuông.”

“Ghen tuông? Sẽ không đâu, tớ tốt tính như vậy làm gì có chuyện ghen tuông chứ? Nếu sau này cậu ấy muốn quen với bạn khác phái gì đó tớ cũng không bận lòng, nhất định không ngăn cả.” Lạc Chi Dực đặt ly thủy tinh xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, thoải mái dang hai tay ra giống như rộng lượng tiếp nhận hết mọi thứ, “Nói đi cũng phải nói lại, người ghen tuông phải là cậu ấy mới đúng. Ngay cả việc tớ mời người khác ăn Mcdonal cậu ấy cũng để ý. Từ hôm nay trở đi chắc tớ phải duy trì khoảng cách với người khác phái ít nhất là một mét trở lên. Yêu đương thật đúng là phiền phức.”

“Sao đấy? Vừa rồi có phải là mùi chua của tình yêu thoang thoảng đâu đây không?” Hứa Lẫm chun mũi ngửi ngửi trong không khí.

Lạc Chi Dực lập tức cúi đầu ăn viên thịt trong bát, giả vờ như mình không có biểu hiện gì.

Trang Y Manh ở bên cạnh cười dịu dàng, dường như tâm trạng đè nén bao ngày qua cuối cùng cũng đã được giải tỏa.

Tâm trạng tốt đẹp của Lạc Chi Dực đến thứ Hai vẫn chưa có xu hướng giảm xuống, cô ở Lửa Gầm bận rộn đến mức chân không chạm đất, nhưng tinh thần vẫn luôn phấn chấn.

Buổi trưa, Trình Nhiên chính thức xin lỗi Hiểu Nhược ngay trước mặt nhân viên, Hiểu Nhược vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn cậu ấy. Sau khi xin lỗi thì chuyện này cũng coi như kết thúc, nhân viên cũng không còn bàn tán về vấn đề này nữa.

Trước buổi chợ đêm, Trình Nhiên mang một ly trà sữa và một món tráng miệng tới văn phòng của Lạc Chi Dực, nói là mua thức ăn ngoài cho cô vì thấy cô lúc trưa không ăn nhiều, bây giờ chắc đã đói bụng.

“Cảm ơn cậu.” Lạc Chi Dực tự nhiên nhận lấy, uống một ngụm trà sữa cắn một miếng bánh đậu đỏ xốp giòn, liên tục nói ngon.

“Chị thích thì ngày mai em sẽ mua cho chị một phần nữa.” Trình Nhiên có chút ngại ngùng nói, “Chị đừng cảm thấy gánh nặng, cái này cũng không đắt. Chị vẫn luôn tin tưởng em, chiếu cố em, em vô cùng cảm kích, cái này coi như là em cảm ơn.”

Lạc Chi Dực không trả lời, ngược lại nói đến chuyện khác: “Đúng rồi, cậu có phát hiện hôm nay chị rất vui vẻ không?”

“Vâng, sao vậy? Có chuyện tốt gì sao?” Trình Nhiên hiển nhiên cũng phát hiện ra nụ cười vô cùng rạng ngời của cô hôm nay.

“Bởi vị chị đang yêu, đối tượng chính là người đã nhắc với cậu lần trước, người mà chị cảm thấy rất ưu tú.”

Trình Nhiên sững sờ, sau khi phản ứng lại thì chậm chạp hỏi: “Anh ấy quay về rồi sao?”

“Đúng vậy, cậu ấy thật sự tới đây tìm việc làm, hơn nữa đã tìm được rồi. Cậu ấy hỏi chị có đồng ý ở bên cạnh cậu ấy mãi không.” Lạc Chi Dực tỏ ra vui vẻ lại chân thành nói, “Chị rất vui, không nhịn được chia sẻ chuyện hạnh phúc này cho người xung quanh.”

Trình Nhiên vẫn duy trì nụ cười, ôn hòa nói: “Chị bằng lòng chia sẻ chuyện hạnh phúc này với em, em rất vui.”

“Cho nên người mời khách cũng phải là chị, không tới lượt cậu.” Lạc Chi Dực cười nói, “Ngày mai chị mời tất cả mọi người đi ăn pizza.”

Trình Nhiên khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Chờ Trình Nhiên đi ra khỏi văn phòng, Lạc Chi Dực một tay chống cằm, một tay gõ gõ lên mặt bàn, tư thế ngồi hệt như một vị sếp nữ hoạch định chiến lược, tự nhủ: “Yêu đương thật phiền phức, chuyện trước kia không cần lo lắng bây giờ cũng phải chú ý.”

….

Nửa tiếng trước khi chợ đêm kết thúc, ‘phần tử mới dấn thân vào tình yêu’ Lạc Chi Dực bất chợt nảy sinh suy nghĩ đi gặp người yêu.

Có đôi khi cô thuộc phái hành động, đã quyết định là sẽ hành động ngay. Cô nhanh chóng gọi một phần sườn heo chiên trên điện thoại di động, sau đó chạy tới cổng đứng chờ. Khi người giao hàng đến, cô nhận lấy rồi nói một tiếng cảm ơn, chạy bước nhỏ tới chiếc xe điện của mình, đặt thức ăn vào trong giỏ xe, sau đó chạy thẳng tới chỗ cần đến là khách sạn của Nhiễm Khải Minh.

Tâm trạng của cô trên đường đi rất kích động, khóe miệng thỉnh thoảng giương lên, ngay cả gió đêm thổi vào mặt cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nghĩ đến chuyện gần hai ngày rồi không gặp nhau, nếu anh nhìn thấy cô đột nhiên xuất hiện thì sẽ có tâm trạng gì? Cô càng nghĩ càng chờ mong.

Khi đang chờ đèn đỏ, song song bên cạnh Lạc Chi Dực có một bà mẹ đang chở đứa con trên xe điện. Lạc Chi Dực và đứa bé nhìn nhau hồi lâu, cô cảm thấy đôi mắt to tròn và mái tóc dày của cô bé đó rất đáng yêu, thế là tán gẫu một chút: “Con có người mẹ rất tốt, muộn như vậy còn vất vả chở con về, chờ sau này lớn lên kiếm được tiền phải mua đồ ăn ngon cho mẹ, biết chưa?”

Cô bé: “….”

Mẹ cô bé xấu hổ cười một tiếng, có lẽ là thời gian đèn đỏ hơi dài nên cô ấy cũng không thể không đáp lời: “Bảo bối, lời của dì nói con nhớ kỹ chưa?”

Cô bé nghe vậy gật đầu, giọng nói trong trẻo: “Nhớ kỹ rồi ạ.”

“Ngoan quá.” Lạc Chi Dực cười nói, “Sau này dì cũng muốn sinh một cô bé đáng yêu như con vậy.”

Cô bé và mẹ của cô bé: “…”

Đèn xanh đổi đèn đỏ, Lạc Chi Dực vững vàng đi về phía trước.

Sau hơn bốn mươi phút lái xe, Lạc Chi Dực cuối cùng cũng đến khách sạn của Nhiễm Khải Minh. Dừng xe ở cổng khách sạn xong, cô cầm thức ăn đi vào cửa xoay.

Cô vừa định lấy di động ra nhắn tin Wechat cho Nhiễm Khải Minh, không ngờ khóe mắt lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, bên cạnh anh còn có một cô gái nhìn có vẻ rất trẻ trung.

Cô nghi ngờ có phải bản thân nhìn nhầm hay không, sau khi cật lực dụi mắt, cô xác nhận là Nhiễm Khải Minh và một cô gái tóc dài chấm vai đang ngồi cùng nhau, hơn nữa còn ngồi khá gần nhau.

Nhiễm Khải Minh đang giúp Diêu Ứng Hân xử lý một vấn đề trên Powerpoint của cô ấy.

Khoảng một tiếng trước, Diêu Ứng Hân ôm máy tính đến gõ cửa phòng anh, chờ anh mở cửa ra, cô ấy liên tục xin lỗi, nói rằng rất ngại khi làm phiền anh, cô ấy có việc gấp cần anh chỉ bảo. Nhiễm Khải Minh đứng ở cửa, lại không có ý định mời cô ấy vào. Anh đồng ý giúp cô ấy xem vấn đề cụ thể là gì, nhưng bọn họ đến đại sảnh ngồi sẽ thích hợp hơn.

Vấn đề trên Powerpoint quả thực có hơi khó giải quyết, nhất là đống số liệu kia cần phải tính toán lần nữa, Nhiễm Khải Minh nhận máy tính rồi bắt đầu tính toán, Diệu Ứng Hân ở bên cạnh nhìn thao tác của anh, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên mặt anh, hưởng thụ thời gian hiếm có được ở gần anh.

Thật lâu sau, Diệu Ứng Hân có hơi buồn ngủ, thấy tầm mắt của Nhiễm Khải Minh vừa yên tĩnh lại chăm chú so sánh số liệu, cô ấy cũng ngại nói chuyện, lấy tay che miệng ngáp nhẹ một cái, lúc ngước mắt lên tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ rất cao đang đứng trước mặt, không khỏi hỏi: “Ơ? Chị là?”

Lạc Chi Dực trực tiếp gọi tên của Nhiễm Khải Minh.

Nhiễm Khải Minh lúc này mới ngước mắt lên, bắt gặp sự kinh ngạc trong ánh mắt cô, dịu dàng hỏi một câu: “Sao em lại tới đây?”

“Còn anh? Anh ngồi ở đây làm gì?” Lạc Chi Dực nhẹ giọng hỏi anh.

Nhiễm Khải Minh trả lại máy tính cho Diêu Ứng Hân, đứng lên lại gần Lạc Chi Dực một chút, giải thích: “Anh đang giúp bạn tính toán số liệu.”

Bạn? Ánh mắt Lạc Chi Dực lập tức chuyển qua khuôn mặt của Diêu Ứng Hân, nhìn cô gái có khuôn mặt đáng yêu này, lịch sự hỏi: “Cô ấy là bạn của anh?”

“Đúng vậy.” Thái độ của Nhiễm Khải Minh rất thản nhiên, giới thiệu với Diêu Ứng Hân, “Cô ấy là người mà tớ đã từng nhắc đến, người tớ thích.”

Diệu Ứng Hân vô cùng lúng túng, vội vàng ôm máy tính đứng lên, chào hỏi: “Chào chị.”

“Cô ấy là bạn mà anh quen ở công ty thực tập trước đây.” Nhiễm Khải Minh giới thiệu Diêu Ứng Hân với Lạc Chi Dực.

“Chào cô.” Lạc Chi Dực cảm thấy như có một khối đá từ trên trời rơi xuống, đè lên lồ.ng ngực, khiến cô có chút khó thở.

“Cậu giúp tớ tính toán lâu như vậy chắc là gần đủ rồi, đoạn sau để tớ tự giải quyết cũng được.” Diệu Ứng Hân rất muốn thoát khỏi hiện trường ngay lập tức, vội vàng nói với Nhiễm Khải Minh, “Tớ đi lên trước đây.”

“Ừm.” Nhiễm Khải Minh nói, “Có chỗ nào không rõ cậu cứ gửi số liệu qua cho tớ, tớ sẽ tính toán giúp cậu.”

“Được rồi, cảm ơn.” Diêu Ứng Hân lại liếc nhìn Lạc Chi Dực, khách khí cười một tiếng rồi nhanh chóng ôm máy tính chạy về phía thang máy.

Lạc Chi Dực nhìn cô gái nhỏ nhắn và đáng yêu như chú chim chạy về phía thang máy, nghĩ thầm tại sao ngay cả dáng vẻ chạy bộ cũng dễ thương như thế? Nghĩ như vậy, tâm trạng của cô càng chùng xuống, không rõ là vì nguyên nhân gì.

“Sao em lại tới đây?” Nhiễm Khải Minh đưa tay xoa đầu Lạc Chi Dực, ánh mắt rất nhanh đã rơi vào túi thức ăn mà Lạc Chi Dực mang tới: “Mời anh ăn khuya sao?”

Lạc Chi Dực không nói lời nào.

“Sao vậy?” Nhiễm Khải Minh đoán ý qua nét mặt, lại kéo cánh tay cô, “Cô ấy chỉ là đồng nghiệp cũ, bọn anh không hề qua lại lén lút gì cả, cô ấy tới đây là để học tập ở chi nhánh của công ty, sẽ quay về sớm thôi.”

Lạc Chi Dực buồn buồn nói: “Em đâu có nghi ngờ gì anh.”

“Vậy tại sao em không cười với anh?” Nhiễm Khải Minh lắc nhẹ tay cô.

“Có gì đáng cười chứ?” Lạc Chi Dực nhỏ giọng nói, lại liếc nhìn Nhiễm Khải Minh một cái, đặt cho anh một vấn đề cô quan tâm, “Cô ấy ở chung khách sạn với anh bao lâu rồi?”

“Một tuần.”

“Một tuần? Thời gian dài như vậy sao anh không nói cho em biết? Bọn anh ngày nào cũng gặp nhau sao?”

“Dĩ nhiên không phải, trước đó chỉ có đi ăn cơm chung một lần, nhưng khi đó có người thứ ba ở đấy.” Nhiễm Khải Minh nói rõ, “Về sau mặc dù ở cùng một khách sạn, nhưng trước hôm nay chưa từng chạm mặt nhau.”

“Bọn anh còn đi ăn cơm chung?” Lạc Chi Dực mở to hai mắt, cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng được.

“Em không để ý câu sau à, có người thứ ba ở đấy.”

“Không phải anh đã nói cô ấy chỉ là đồng nghiệp cũ không hề qua lại lén lút sao? Lời nói của anh hiện tại hình như có chút mâu thuẫn đấy.”

Nhiễm Khải Minh bình tĩnh lại, giải thích với tốc độ chậm rãi: “Cô ấy đúng là đồng nghiệp cũ của anh, anh không nói dối em. Ý của anh là khi bọn anh ở Quảng Châu, ngoại trừ cần làm việc ra thì không có qua lại lén lút. Lần này cô ấy ở chung khách sạn với anh, trừ buổi tụ tập ba người ra thì bọn anh cũng không hề chạm mặt nhau, cho tới hôm nay cô ấy mới nhờ anh xem giúp vấn đề của Powerpoint.”

“Nhưng cô ấy rất đáng yêu.” Lạc Chi Dực phiền muộn, mặc dù trực giác nói cho cô biết lời của Nhiễm Khải Minh đều là sự thật, nhưng cô nhận ra cô gái đáng yêu kia rõ ràng thích anh, vừa rồi đứng từ xa nhìn bọn họ, cô quan sát được bờ vai của cô gái đáng yêu đó luôn nghiêng về phía anh.

“Xét về đáng yêu thì ai có thể so sánh với em?” Nhiễm Khải Minh dịu dàng nói, “Em không soi gương sao?”

Nhưng tâm trạng của Lạc Chi Dực cũng không trở nên tốt hơn vì câu nói của anh, chính cô cũng không có cách nào giải thích được cảm xúc đột ngột này là thế nào, cô không thích bản thân như thế này, cảm giác rất ngang bướng, nhưng lại không kiềm chế được, thế là cô bỗng nhiên nhét túi thức ăn vào tay anh, sảng khoái nói: “Mua cho anh đó, mau ăn đi nhân lúc còn nóng, em đi trước đây.”

Lạc Chi Dực quay người nhanh chóng đi ra ngoài, càng đi càng nhanh, đến thẳng bên cạnh chiếc xe điện của mình, vừa mới ngẩng đầu định đội nón bảo hiểm, chợt phát hiện sau lưng có người giữ xe điện của cô lại, cô quay đầu nhìn thì bắt gặp đôi mắt trầm tĩnh nghiêm túc của Nhiễm Khải Minh đang nhìn mình.

“Anh làm gì vậy?” Cô hùng hồn nói.

“Phải là anh hỏi em.” Anh bình tĩnh hỏi lại, “Em đột nhiên chạy tới đây lại đột nhiên muốn đi, em muốn làm gì hả?”

“Em tới đưa đồ ăn cho anh, đưa xong thì đi thôi.” Cô vừa bực mình vừa buồn cười, “Mau buông tay ra.”

Ai ngờ anh dứt khoát dùng sức kéo xe cô qua một bên rồi dựng lại, nhân lúc cô đang sửng sốt, anh đến gần cô nói: “Em có biết tại sao anh lại quay về không, là vì anh muốn ở bên cạnh em, muốn nhìn thấy em mỗi ngày.”

Lạc Chi Dực ngây người, hơi sợ hãi trước cảm xúc của anh. Biểu cảm trên mặt anh lúc này rất trầm tĩnh, nhưng sự trầm tĩnh này dường như được bao bọc bởi một sức nóng rực lửa không thể che giấu.

“Anh không muốn nói bản thân vì em đã từ bỏ những thứ gì, bởi vì anh làm tất cả cũng vì chính anh.” Nhiễm Khải Minh nói, “Anh thích em, anh là vì muốn thỏa mãn ha.m muốn cá nhân mới trở về. Trước kia anh nói mình không xứng với tình cảm của em, là bởi vì anh từ nhỏ đã không có ba, bị rất nhiều người chế giễu và coi thường, vậy nên anh mới tự ti trong một khoảng thời gian rất dài. Anh được một mình mẹ nuôi lớn, gia cảnh của anh lại không tốt, tương lai cũng chưa biết ra sao, anh không giống như em luôn có được sự ấm áp của tình thân bên cạnh. Em quá tốt đẹp, còn anh thì vẫn đang vùng vẫy trong chính phiền muộn của mình, anh cảm thấy không xứng với em.”

“Em chưa bao giờ cảm thấy anh không xứng với em.” Lạc Chi Dực vội vàng thanh minh, “Em chưa từng nghĩ như vậy dù chỉ một giây.”

“Anh biết, nhưng anh tự cảm thấy như vậy.” Ánh mắt anh trong veo như mặt hồ lúc bình minh, dừng lại vài giây rồi tiếp tục nói: “Đến khi lên đại học, anh tưởng rằng tất cả sẽ thuận lợi, nhưng chuyện kinh doanh của mẹ anh xảy ra vấn đề, có một khoảng thời gian bà ấy phải trả rất nhiều tiền, ngoại trừ anh thì không ai có thể giúp bà ấy gánh vác.”

“Tại sao anh không nói cho em biết?” Lạc Chi Dực kinh ngạc, “Nếu như anh nói cho em biết, em có thể san sẻ cùng anh.”

“Đây không phải là số tiền nhỏ, đây là một trở ngại.” Anh nhìn cô, nói: “Vì trả tiền anh đã từng làm rất nhiều việc, cộng với chuyện phải hoàn thành việc học của mình. Anh cũng không biết mấy năm đó đã chống đỡ như thế nào, có lẽ tiềm thức vẫn còn ôm hi vọng xa vời là có một ngày bản thân có thể thoát khỏi nợ nần, tiếp tục làm bạn với em.”

Đôi mắt của Lạc Chi Dực dần dần đỏ lên.

“Anh trả hết nợ mới dám mở lời với em. Mặc dù em bây giờ đã đồng ý sẽ ở bên cạnh anh, nhưng anh vẫn lo rằng một ngày nào đó em sẽ quay lưng bỏ đi. Giống như lúc vừa rồi vậy, anh cũng không biết bản thân đã làm gì sai chọc em không vui, nhưng chỉ cần em nói ra anh sẽ xin lỗi. Nếu như em bỏ đi mà không nói gì, anh cảm thấy em làm như vậy là không đúng.”

Lạc Chi Dực cụp mắt tự kiểm điểm.

“Chúng ta bây giờ đã là mối quan hệ thân thiết, nhưng chúng ta bình đẳng, em có chỗ nào không đúng anh sẽ trực tiếp chỉ ra.” Anh biểu đạt xong thái độ của mình, đưa tay kéo tay cô qua, dịu dàng nói: “Anh cảm thấy em là cô gái đáng yêu nhất trên đời.”

Trái tim Lạc Chi Dực hoàn toàn mềm nhũn, chút cảm xúc vừa rồi đã sớm bị gió thổi đi. Cô từ từ tiến lên ôm lấy anh, trầm giọng nói: “Vừa rồi em hơi kích động, em cũng biết mình không đúng, nhưng em không thể khống chế nổi bản thân.”

Anh dùng một tay còn lại ôm lấy eo cô, để giọng nói của cô dán lên tai mình.

“Vừa rồi em cảm thấy như ăn phải một quả chanh chua, cho nên mới không vui, còn tức giận với anh.” Cô ngửi mùi hương sạch sẽ dễ chịu trên người anh, tham lam không muốn rời khỏi người anh nửa bước: “Thật ra thì em vẫn luôn tin tưởng anh, anh sẽ không lừa dối em.”

Tay kia của anh vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, giống như xoa dịu cảm xúc của cô, sau đó dùng giọng nói bình tĩnh dịu dàng như lông vũ nói với cô: “Anh biết em đang lo lắng điều gì, nhưng không cần phải vậy. Anh sẽ không động lòng với cô gái khác, ngoại trừ tình huống cần thiết ra, anh sẽ hạn chế nói chuyện với bọn họ.”

“Vâng.” Cô nghe vậy lại ôm chặt anh hơn một chút, giống như đồ trang sức hình người dính lên người anh, hai người đứng ở đầu đường ôm nhau mặc cho người qua đường nhìn bọn họ.