Trân Quý

Chương 20

Lạc Chi Dực cảm thấy nếu cứ giấu chuyện xảy ra hôm nay trong lòng thì có thể cô sẽ phát bệnh mất. Cuối cùng cô lựa chọn báo cáo qua loa chuyện này trong nhóm Ba Chị Em: “Có chuyện lớn không nói lên lời, hôm nay tớ hôn Tiểu Nhiễm rồi.”

Hứa Lẫm trả lời: “…”

Trang Y Manh trả lời: “…”

Lạc Chi Dực trả lời: “…”

Hứa Lẫm trả lời: “Cậu điên rồi.”

Trang Y Manh trả lời: “Cậu điên quá rồi.”

Lạc Chi Dực trả lời: “Tớ cũng thấy tớ điên rồi.”

Trang Y Manh trả lời: “Tóm lại cậu đang nghĩ cái gì thế? Cậu ấy nhỏ hơn cậu hai tuổi, nếu không có gì thay đổi thì sang năm cậu ấy sẽ chính thức học đại học năm nhất, có học ở đây hay không còn chưa chắc, cậu vội vàng ý lo.ạn tình mê cái gì chứ?”

Hứa Lẫm trả lời: “Đợi một chút, sau khi bị cậu hôn cậu ấy phản ứng thế nào?”

Lạc Chi Dực trả lời: “Cậu ấy nói là do tớ không cẩn thận đυ.ng phải cậu ấy, không cần phải ngại.”

Hứa Lẫm trả lời: “Lạnh lùng quá, tớ có cảm giác cậu bị ăn hành rồi.”

Lạc Chi Dực trả lời: “Đúng là có chút nghiệt ngã, nhưng mà tớ vẫn có thể chịu được.”

Trang Y Manh trả lời: “Cậu ấy đã không thích cậu mà cậu cứ cố chấp chủ động như thế, không thấy lòng tự trọng bị tổn thương sao? Thật sự là càng ngày tớ càng không hiểu nổi hành vi của cậu. Được rồi, không nói nhiều nữa, tớ có việc bận rồi.”

Hứa Lẫm trả lời: “Manh Manh sợ cậu phải chịu thiệt thòi, về phương diện tình cảm cậu ấy suy nghĩ khá xa. Nhưng mà Manh Manh nói cũng rất có lý, cậu thật sự phải tỉnh táo hơn, đừng chỉ vì người ta đẹp trai mà đâm đầu vào. Lần trước cậu nhóc đó còn muốn nhận cậu làm chị gái, cậu quên nhanh vậy sao?”

Lạc Chi Dực trả lời: “Ừm, tớ chưa quên, tớ cũng cảm thấy hành vi của mình không đúng.”

Cô lặng lẽ ném điện thoại trong tay đi.

Nhìn đi, bạn bè còn nhìn thấy rõ ràng hơn cô. Sự thật là cậu không có khả năng trở thành bạn trai của cô, cậu có tương lai của riêng mình, cậu sẽ không ở bên cạnh cô mãi được.

Lỡ hôn rồi thì thôi, đừng bám riết lấy chuyện này mà nghĩ ngợi lung tung nữa. Lạc Chi Dực đăm chiêu nhìn lên trần nhà, để không làm khó lẫn nhau, từ nay về sau vẫn nên kiềm chế.

Một lát sau, cô mở ngăn kéo lấy sổ nhật ký ra, cầm bút viết lên một hàng chữ: “Hôm nay, trời mưa lâm râm. Ở trong đình nghỉ mát tôi đã hôn cậu ấy, cảm thấy cậu ấy không muốn tiếp nhận lắm. Sau khi về nhà tôi đã suy nghĩ rất lâu, sau này nhất định sẽ không bao giờ bốc đồng như vậy nữa, phải chú ý giữ gìn hình tượng của mình, cũng đừng bao giờ ép buộc người khác.”

Những thứ khác cô không muốn viết nữa, đặt bút xuống đóng sổ nhật ký lại. Cứ như vậy đi, cô cảm thấy nhiều năm sau mở ra xem lại, có khi bản thân sẽ bật khóc vì những hành động ngu xuẩn của mình hôm nay.

Thẳng đến kì nghỉ lễ Quốc Khánh, Lạc Chi Dực không hề gặp lại Nhiễm Khải Minh. Có lẽ là do cô cố ý làm vậy, mà cũng có thể vì sắp đến kì thi thử nên cô phải chuyên tâm ôn bài, tóm lại cô vẫn luôn ở lại trường học, cũng không trở về nhà.

Nhiễm Khải Minh ngoại trừ liên lạc với cô để nộp thêm tiền thuê nhà ra thì những lúc khác cũng không liên lạc với cô. Cô cảm thấy cậu và cô đang ngầm có chung một ý định, giữ khoảng cách vì muốn tốt cho tất cả mọi người.

Buổi tối thứ Sáu, Lạc Chi Dực đến câu lạc bộ Thơ để học, Tào Diễn Hạo đặc biệt ngồi bên cạnh cô, thừa dịp thầy giáo đang sâu sắc ngâm thơ lặng lẽ hỏi cô một câu: “Nói thật đấy, lấy mức độ quen biết của cậu và Trang Y Manh, cậu thấy tớ có hi vọng ở bên cậu ấy không?”

Lạc Chi Dực nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh ta, thầm nghĩ anh ta cũng là một kẻ đáng thương, cô không muốn nói bất cứ điều gì làm anh ta tổn thương, nên đành nở một nụ cười có lệ. Cô phát hiện bây giờ mình rất đồng cảm sâu sắc với những người yêu mà không được đáp lại.

Tào Diễn Hạo không nhận được câu trả lời thì có chút lúng túng, cầm bút gãi gãi đầu, nhất thời không biết nên hỏi gì thêm nữa.

“Lạc Chi Dực, em đứng lên đọc chậm một lần.” Bỗng nhiên thầy giáo gọi tên cô.

Lạc Chi Dực đứng lên, vừa đọc được một dòng thơ thì nghe thấy những sinh viên đến nghe giảng phía sau xì xào bàn tán: “Là nữ sinh sao? Cao thế? Tôi còn tưởng là một cậu thanh niên.”

“Trên đời này không có thứ gì tôi muốn chiếm hữu, tôi biết chẳng có người nào đáng được tôi ghen tị.” Lạc Chi Dực đọc xong bài thơ của Milosz.

“Nêu lên cảm nhận của em đối với bài thơ này đi.” Thầy giáo xoáy nắp bình giữ nhiệt ra, chậm rãi uống một ngụm nước.

“Cảnh giới của nhà thơ rất cao, ông ấy không muốn chiếm hữu bất cứ thứ gì, ông ấy nhìn thấu được hồng trần.” Lạc Chi Dực nói đơn giản.

Thầy giáo cảm thấy có chút thất vọng đối với câu trả lời nông cạn của cô, cứ tưởng cô sinh viên làm tốt bài tập hè này rất có tiềm năng về thơ văn, bây giờ xem ra chỉ là chuyện ngẫu nhiên. Ông trộm thở dài trong lòng, nhẹ nhàng xua tay, ý bảo cô ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Lạc Chi Dực tiếp tục suy nghĩ về bài thơ này, Tào Diễn Hạo không nhịn được đưa điện thoại di động của anh ta cho cô nhìn. Cô liếc mắt nhìn, tất cả đều là tin nhắn của anh ta và Trang Y Manh.

Nói là tin nhắn trò chuyện thì cũng không đúng lắm, hầu hết đều là Tào Diễn Hạo viết từng đoạn tin nhắn dài dằng dặc, còn Trang Y Manh chỉ đơn giản trả lời lại mấy chữ.

“Tớ có cảm giác như mình đang nói chuyện với tin nhắn tự động trong điện thoại.” Tào Diễn Hạo tự giễu.

Lạc Chi Dực không biết nên nói gì.

Tiếng chuông tan học vang lên, Lạc Chi Dực nhanh chóng thu dọn mặt bàn, phía sau có một nữ sinh đi tới, tươi cười hỏi cô ở khoa nào, có thể kết bạn được không.

Tào Diễn Hạo khéo léo giúp Lạc Chi Dực giải thích: “Lạc Chi Dực là sinh viên nữ đấy.”

“Đương nhiên tớ biết rõ, tớ cảm thấy cậu rất ngầu.” Nữ sinh kia cười nói, “Có thể để lại số điện thoại di động không?”

“Thật xin lỗi, tôi không hay dùng điện thoại di động.” Lạc Chi Dực lúng túng cười, lần đầu trong đời có người tiếp cận mà đối phương lại là nữ. Như ngày thường cô cho người ta số điện thoại cũng được, nhưng hôm nay cô rõ ràng không có sự nhiệt tình này.

Nữ sinh kia vừa đi khỏi, Tào Diễn Hạo lập tức trêu ghẹo Lạc Chi Dực: “Bạn học Đại Lạc, cậu khá đấy.”

Lạc Chi Dực chẳng buồn nói nữa.

Trên đường trở về, Lạc Chi Dực tùy tiện đăng một bài viết trong vòng bạn bè: “Mới vừa được một bạn nữ xin số điện thoại di động, hiện giờ cảm thấy có chút hối hận vì không cho. Kết giao bạn bè rồi cùng đi ăn khuya với nhau cũng không tệ.”

Cô đăng xong thì lập tức rời khỏi, đút điện thoại di động vào túi quần, một mình đi vào căng tin trường học để ăn đêm. Nhà ăn có phiên bản giới hạn của Malatang và mì xào, dì bán Malatang ở cửa sổ rất tốt bụng và đáng yêu, bởi vậy cô thường ghé vào chỗ đó.

Tới nhà ăn, Lạc Chi Dực gọi một phần Malatang đầy đủ, bỏ thêm tôm biển, chả mực cuốn, xiên thịt dê, các loại chả khác hình viên và thịt chiên giòn, ngoài ra còn gọi một cốc Coca Cola. Cô tìm một chỗ rồi ngồi xuống, từ từ hưởng thụ thời khắc cô độc tráng lệ này.

Cô cắn một miếng chả mực cuốn, tiện tay mở điện thoại ra, phát hiện có một bình luận trong vòng bạn bè, cô nhấn vào xem, hóa ra là Nhiễm Khải Minh. Cô nhai miếng chả mực cuốn, hai mắt vẫn bất động, nhìn chằm chằm vào bốn chữ ‘Thật là hào hứng’.

Thật là hào hứng? Chỉ là ăn uống vui chơi bình thường thôi mà, đâu có gì hào hứng.

Bọn họ đã không gặp nhau và cũng không nói chuyện với nhau được một thời gian rồi. Cô nhấn vào ảnh đại diện của cậu mấy lần, muốn nhập gì đó nhưng từ đầu đến cuối đều không làm được.

Sự l.ỗ mãng của cô giống như lời tuyên bố chấm dứt tình bạn giữa cô và cậu.

Ai bảo cô háo sắc như thế chứ?

Được rồi, cho qua đi, đừng suy nghĩ nữa.

Cô thật sự đang rất đói bụng, ăn hết sạch Malatang rồi rời khỏi nhà ăn.

Bước ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh thổi tới, cô rùng mình một cái, ôm lấy cánh tay bước nhanh về phía khu trọ sinh viên. Mấy ngày gần đây nhiệt độ thấp đến đáng sợ, cô vẫn chưa trở về nhà nên không thể đổi quần áo dày và chăn màn, đành dựa vào nhiệt độ của mấy thứ tích tụ trong dạ dày và tự ôm lấy mình để giữ ấm.

Lạc Chi Dực vội vàng trở về phòng ngủ, vừa mở cửa đã kêu lên: “Bên ngoài thật là lạnh.”

Có hai người bạn cùng phòng đã tạo ổ trong chăn, một người đang nghe nhạc, một người đang chơi game, còn một bạn cùng phòng chăm chỉ đang ngồi cắn bút trước bàn, trên vai khoác một chiếc áo len màu xám có họa tiết hoa cỏ.

“Hương vị của Malatang ngon chứ?” Bạn cùng phòng đang nghe nhạc tháo tai nghe xuống, cười nói với Lạc Chi Dực.

“Ừm, hôm nay ăn loại đắt tiền đấy, tổng thiệt hại là ba mươi chín đồng.” Lạc Chi Dực rót một cốc nước ấm từ ấm giữ nhiệt rồi nhanh chóng uống cạn.

“Cũng hơi hoang phí đấy.” Bạn cùng phòng đang ngồi cắn bút quay đầu lại, lo lắng nói với cô, “Sao gần đây cậu không về nhà cầm mấy bộ quần áo mà thay? Thời tiết lạnh như vậy, cả trường hình như còn mỗi cậu mặc áo tay lửng.”

“Tớ lười.” Lạc Chi Dực đặt cốc nước xuống.

“Trước đây cậu rất siêng về nhà mà. Thế nào, bây giờ lười rồi hả?”

Lạc Chi Dực giải thích: “Còn không phải vì cuộc thi sắp tới sao? Tớ muốn ở trường để chú tâm ôn tập.”

“Dù cậu không ôn tập thì vẫn vượt qua kỳ thi tốt.” Bạn cùng phòng vừa nghe nhạc vừa cười nói, “Đến lúc đó tớ chỉ cần ngồi bên cạnh cậu, hưởng ké không khí vui mừng.”

“Không thành vấn đề.” Lạc Chi Dực đáp ứng.

Vận khí đi thi của cô thật sự rất tốt, những phần cô chăm chỉ học thuộc đều xuất hiện trên bài thi, còn những phần cô lười ghi nhớ hoặc cảm thấy không có tác dụng gì thì cũng rất trùng hợp không có trong đề thi.

Lạc Chi Dực ngồi xuống xem sách vở một lát, chẳng mấy chốc đã đến mười giờ, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, rửa mặt xong cô lập tức chui vào chiếc chăn mỏng của mình, cảm nhận cái lạnh từ lòng bàn chân lan khắp cả người. Bạn cùng phòng ngủ ở phía đối diện hỏi cô có muốn mượn túi chườm nóng không, cô lắc đầu, nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Giữa đêm gió nổi lên, cửa sổ nhà vệ sinh không đóng, nghe thấy tiếng gió điên cuồng đập vào cửa sổ. Bởi vì Lạc Chi Dực ngủ chưa sâu nên cô lập tức mở to mắt, dỏng tai lên nghe tiếng gió bên ngoài. Một lát sau, cô thò một ngón tay từ trong chăn ra ngoài, nhẹ nhàng ấn mở điện thoại bên cạnh gối, liếc mắt nhìn thời gian, đã là hai giờ hai bảy phút.

Thật kỳ lạ, từ bé đến nay cô chưa từng bị mất ngủ, nhưng mấy ngày nay cô thường thức dậy đêm, sau đó làm thế nào cũng không ngủ được nữa.

Cô nghĩ: Chắc là trong lòng đang có tâm sự nên mới như vậy.

Cuối cùng, đến hơn năm giờ sáng Lạc Chi Dực mới chợp mắt thêm lần nữa, ngủ thẳng một mạch đến 6:30, mãi đến khi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên cô mới khó khăn nâng mí mắt, nặng nề rời khỏi giường, sau đó hắt hơi mấy cái liền.

“Đại Lạc, cậu có mệt lắm không?” Mấy cô bạn cùng phòng nhao nhao hỏi thăm cô, “Lúc tối đi ngủ bị cảm lạnh rồi hả?”

“Cuối tuần này tớ phải về nhà cầm chăn màn thôi.” Người phàm Lạc Chi Dực cuối cùng phải thỏa hiệp với thời tiết bất khả chiến bại, cô đưa tay lên vỗ vỗ mặt của mình, “Kiên trì thêm thời gian ngắn nữa vậy.”

Nhưng hôm nay mới là thứ Ba, nghĩ đến cảnh phải tiếp tục ngủ thêm vài hôm với cái chăn mỏng này, trong lòng cô có cảm giác gánh không nổi, đành khom lưng hy vọng nhiệt độ có thể tăng cao hơn một chút.

Buổi sáng có ba tiết học, sau khi tan học, Lạc Chi Dực cùng ba cô bạn cùng phòng đi xuống nhà ăn. Lúc cô đang xếp hàng thì nhận được một cuộc gọi, bởi vì còn đang bận ngó về phía cửa sổ xem có món gì ngon, nên cô không để ý người gọi là ai, trực tiếp “alo” một tiếng. Nhà ăn rất nhiều người, đủ loại âm thanh ầm ĩ, Lạc Chi Dực nhất thời không thể nghe rõ đối phương nói gì, tưởng rằng có người giao bưu phẩm, cô nói: “Anh cứ gửi ở phòng bảo vệ của trường đi, có một chú bảo vệ rất thân thiện, anh cứ trực tiếp giao cho chú ấy là được.”

“Chị muốn gửi cái chăn tám cân này ở phòng bảo vệ?” Giọng nói trong điện muốn xác nhận lại.

Ơ? Sao giọng nói này quen thuộc thế nhỉ? Lạc Chi Dực dừng lại, lập tức quay người rời khỏi hàng đã xếp được mười phút, tìm một nơi yên tĩnh hỏi lại đối phương: “Sao cậu lại gọi điện cho tôi?”

“Mẹ chị nhờ tôi mang chăn màn và quần áo cho chị, có cả một ít đồ ăn nữa.” Nhiễm Khải Minh nói, “Chị chắc chắn muốn gửi mấy thứ này ở phòng bảo vệ?”

Trong lúc nhất thời, Lạc Chi Dực không biết phải trả lời như thế nào, cô tuyệt đối không ngờ tới chuyện cậu sẽ giúp cô mang chăn màn và quần áo tới đây.

“Nếu chị chắc chắn thì tôi để ở đó.” Không đợi cô trả lời, Nhiễm Khải Minh nói tiếp.

“Đợi đã, cậu chờ một chút.” Lạc Chi Dực vội vàng nói, “Cậu đang ở đâu? Tôi đi tìm cậu.”

Biết được cậu đang đứng trước cổng trường học, Lạc Chi Dực nhanh chóng chạy ra khỏi nhà ăn, chạy thẳng đến đích như một cơn gió. Từ phía xa xa trông thấy bóng dáng quen thuộc, lúc này cô mới chạy chậm lại.

Xem ra thời tiết thật sự rất lạnh, Khi Lạc Chi Dực tới gần Nhiễm Khải Minh, cô thấy cậu mặc một chiếc áo len cashmere cổ tròn màu đen, làm tôn lên làn da của cậu, trắng hơn lúc bình thường một chút.

“Tốc độ rất nhanh.” Nhiễm Khải Minh nói.

“Cũng bình thường.” Lạc Chi Dực nhìn thấy bên cạnh chân cậu có hai túi đồ to đùng, có chút lúng túng hỏi, “Một mình cậu mang theo nhiều đồ như vậy sao? Tới đây bằng cách nào?”

“Thuê xe tới.” Cậu nói.

“Ngại quá, làm phiền cậu mang những thứ này đến đây.” Lạc Chi Dực cúi người xuống xách túi đồ.

“Tôi cầm cho.” Nhiễm Khải Minh nhanh một bước xách chiếc túi nặng cho cô, “Chị dẫn đường đi, tôi chuyển đồ đạc xuống tầng dưới cho.”

“Không cần, đường cũng hơi xa, xách theo cũng nặng lắm.” Lạc Chi Dực quan tâm nói, “Cậu mau về đi, tôi có thể tự xử lý được.”

Nhiễm Khải Minh biết cô không muốn làm phiền cậu, nhưng cậu không nói gì thêm nữa, chỉ đề cập đến chuyện khác: “Tôi vẫn chưa ăn cơm trưa.”

“Hả? Vậy sao? Thế cùng nhau ăn đi.” Lạc Chi Dực thầm nghĩ, cũng không thể để cậu đi một chuyến xa tới đây rồi mang cái bụng rỗng trở về.

Vì vậy, Nhiễm Khải Minh một tay nhấc cái túi nặng trịch kia lên, Lạc Chi Dực cũng thuận tay cầm một cái túi đựng đồ ăn vặt khác lên, cô cảm thấy trọng lượng của túi rất nhẹ, nhanh chóng bước đến trước mặt cậu.

Đến tầng dưới của khu ký túc xá Lạc Chi Dực ở, Nhiễm Khải Minh nói: “Chị đi hỏi dì quản lí xem có thể để tôi xách mấy túi đồ này lên trên không.”

“Cậu đừng coi thường tôi quá, tôi ở trên tầng ba, có thể dùng một tay xách túi đi lên nhẹ nhàng.” Lạc Chi Dực nở nụ cười, “Tạm thời cứ để ở tầng dưới là được rồi, không ai lấy mất đâu.”

“Chị đi hỏi thử đi.” Nhiễm Khải Minh nhìn cô nói.

Cảm thấy cậu rất cố chấp nên Lạc Chi Dực đành phải chạy đi tìm dì quản lí hỏi, thuận tiện quay đầu lại chỉ chỉ vào hai túi đồ.

“Đó là ai thế? Bạn trai cháu à?” Dì quản lí khu ký túc xá đang ăn cơm, liếc nhìn người đang đứng cạnh ghế sô pha, cảnh giác hỏi.

“Không đâu ạ, là một người bạn của cháu thôi, nhưng cũng quen thân lắm.” Lạc Chi Dực năn nỉ dì ấy, “Chỉ là xách giúp ít đồ lên rồi nhanh chóng rời đi thôi ạ. Dì xinh đẹp, gần đây cháu bị cảm lạnh, thân thể suy yếu đổ nhiều mồ hôi, quả thực không xách được đồ nặng, dì cố gắng thu xếp cho cháu một lát nhé?”

“Được rồi, nhưng mà các cháu phải làm nhanh nhé, sau khi cầm mấy thứ đồ đó lên thì phải mau chóng xuống luôn.”

“Vâng, cháu hứa.” Lạc Chi Dực quay đầu lại nhìn Nhiễm Khải Minh, làm động tác tay “không thành vấn đề”.

Nhiễm Khải Minh giúp Lạc Chi Dực đem hai túi đồ lên trên nhưng không vào phòng ngủ của cô, chỉ đứng ở hành lang chờ cô.

Lạc Chi Dực nhanh nhẹn đặt hai túi đồ xuống dưới gầm giường của mình, để không làm ảnh hưởng tới lối đi của các bạn cùng phòng, sau đó đi ra nói với Nhiễm Khải Minh: “Đi thôi, chị mời cậu ăn cơm.”

Trường học có bốn dãy nhà ăn, Lạc Chi Dực dẫn cậu đi tới căng tin ít người tới nhất, cũng là chỗ bán đắt nhất.

Không để Nhiễm Khải Minh có cơ hội nhìn menu, Lạc Chi Dực chọn món cá hầm cách thủy và món thịt viên kho tàu, thêm một món xào và một đĩa rau xanh.

Đợi đến khi đồ ăn được mang lên liên tiếp, nhìn thấy bát canh cá hầm cách thủy to như cái chậu rửa mặt, Nhiễm Khải Minh không nhịn được hỏi cô: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”

“Là ngày cậu mang ấm áp tới.” Lạc Chi Dực trả lời trôi chảy.

Nhiễm Khải Minh nhìn cô, sau đó bình tĩnh hỏi: “Gần đây chị có nhiều việc bận lắm à? Tại sao không về nhà?”

“Sắp tới có kì thi, ở trường học ôn tập hiệu quả hơn.”

“Là như vậy sao?” Nhiễm Khải Minh nghiêm túc hỏi ngược lại, thuận tay đưa cái thìa nhỏ cho cô.

Lạc Chi Dực không trả lời, cô nhận lấy thìa, dùng ánh mắt bảo cậu nhân lúc còn nóng dùng bữa đi.

Hôm nay khẩu vị của Nhiễm Khải Minh không tệ, uống hai bát canh cá, ăn hai miếng thịt viên kho, xử luôn gần nửa đĩa rau xanh.

Lạc Chi Dực có chút kinh ngạc, dịu dàng hỏi: “Gần đây cậu sống khổ cực lắm à?”

“Chị nói thử xem?” Bỗng nhiên Nhiễm Khải Minh hỏi lại cô, “Có phải chị sắp quên tôi luôn rồi không?”

“…”

Lạc Chi Dực không biết nên trả lời như thế nào, cũng không dám suy đoán ẩn ý thật sự của mấy lời cậu nói.

“Chị ăn thêm chút rau xanh đi, đừng chỉ ăn mỗi thịt.” Nhiễm Khải Minh tinh mắt phát hiện, từ đầu tới giờ chiếc đũa của cô chưa từng chạm vào rau, như thế không tốt cho sức khỏe, kén ăn sẽ khiến dinh dưỡng không được cân bằng.

“Ừm.” Lạc Chi Dực ngoan ngoãn gắp một miếng rau xanh ăn.

Cuối cùng hai người cũng ăn hết sạch cả bàn đồ ăn.

Lạc Chi Dực vỗ vỗ cái bụng của mình dưới bàn, nghĩ thầm hôm nay đúng là một ngày tốt lành, rất lâu rồi cô không có cảm giác thoải mái như thế này.

Nhiễm Khải Minh nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ một lát, sau đó quay đầu nói với cô: “Đi thôi, cùng đi phơi nắng một lát.”

Lạc Chi Dực sảng khoái đáp ứng.

Ăn no rồi phải vận động tay chân, trên đường hai người đều bước rất chậm rãi.

Lạc Chi Dực vẫn luôn cúi đầu nhìn bóng của cô và Nhiễm Khải Minh, hai cái bóng dính liền một chỗ, đường nét đó cho người ta cảm giác rất thân mật, giống như những dãy núi liền kề nhau, vĩnh viễn không tách rời.

“Chị đang tránh tôi đúng không?”

Lạc Chi Dực nghe vậy, trái tim lập tức đập hẫng một nhịp, cô ngẩng đầu nhìn cậu, vừa đúng lúc trông thấy làn da của cậu dưới ánh mặt trời không có lấy một khuyết điểm. Ánh mặt trời là thấu kính đẹp nhất, phơi bày rõ ràng sự trẻ trung tuấn tú của cậu, đồng thời khiến cô nhận ra gương mặt cậu dường như gầy hơn một chút, đến nỗi các đường nét trông cũng góc cạnh hơn.

“Tôi không biết nữa.” Cô ăn ngay nói thật, “Lần trước tôi mạo phạm cậu…”

“Tôi đã nói không để ý.” Cậu cắt ngang lời cô, nghiêm túc nói, “Nếu như lần trước chị không nghe rõ, vậy tôi sẽ nói lại một lần nữa, tôi không hề để ý chuyện chị làm với tôi.”

“Thật sao? Nhưng mà…” Nhưng mà tôi để ý, Lạc Chi Dực chuẩn bị nói ra.

“Không có nhưng mà,” Nhiễm Khải Minh có chút kích động cướp lời của cô, “Trước kia chúng ta thế nào thì bây giờ chúng ta vẫn như vậy, được không?”

Lạc Chi Dực nuốt lại những lời định nói, chậm rãi gật đầu, đồng ý với cậu: “Được.”

Nhiễm Khải Minh thấy cô đã đồng ý, cảm giác bực bội bỗng nhiên giảm bớt hơn một nửa, cậu liếc mắt nhìn cánh tay của cô, ánh mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hỏi cô: “Mấy hôm nay chị đều mặc ít như thế sao?”

“Ừm, may mà sức khỏe tôi tốt, vẫn chịu đựng được.”

Cậu trầm mặc một lát, sau đó dịu dàng nói: “Chị có bị ngốc không cơ chứ?”

“Đúng là hơi ngốc.” Lạc Chi Dực nở nụ cười, cúi đầu thật thấp, không dám nhìn thẳng vào cậu.

“Sau này đừng ngớ ngẩn như thế nữa.” Cậu nói, “Ba mẹ chị rất lo lắng cho chị, chị mãi không về nhà, họ cũng không biết phải làm sao.”

“Ừm, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho họ.”

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoáng nói với nhau một vài câu. Đắm mình dưới cái nắng chiều, tâm trạng của hai người cũng tự nhiên thả lỏng.

Không biết vì sao câu chuyện lại chuyển tới chủ đề sinh nhật của Lạc Chi Dực, Nhiễm Khải Minh nói: “Chị rất may mắn, có ba mẹ và một gia đình tốt như vậy. Ngày đó ăn cơm cùng mọi người, nghe mọi người tán gẫu những câu chuyện thường nhật, bầu không khí thoải mái của bữa cơm tối đó, đã nhiều năm rồi tôi không được trải qua.”

“Thế nên cậu rất muốn ở cùng với chúng tôi?” Lạc Chi Dực nghĩ bụng, thì ra là thế, cậu ấy muốn giữ mối quan hệ với mình là vì không muốn mất đi bầu không khí này.

“Ừm.” Nhiễm Khải Minh thừa nhận.

Tất cả những thứ cô có được đều rất đáng ngưỡng mộ, là những thứ mà trước giờ cậu chưa từng có được, sau này cũng chưa chắc có thể có.

Lạc Chi Dực lại đăm chiêu suy nghĩ.

“Nếu như có thể, chị đừng cố gắng tránh mặt tôi nữa.” Cậu quay sang nói với cô, “Tôi nói thật đấy.”

Lạc Chi Dực sửng sốt, cô dừng bước đối mặt với cậu, trong lòng không ngờ cậu lại xuống nước như vậy.

Cậu cũng dừng lại, nhìn vào gương mặt cô rồi nói: “Nếu như tôi nói chị làm gì với tôi cũng không sao cả, chị có tin không?”

Thật ra lúc ấy cậu hoàn toàn có thể dùng sức đẩy cô ra, nhưng cậu không làm như vậy. Trong lòng cậu hiểu rõ, nếu như dùng sức đẩy cô ra, chắc chắn cô sẽ không bao giờ để ý tới cậu nữa.

Từ nhỏ đến lớn cậu không có bạn bè, cô là người đầu tiên trong đời sẵn sàng để tâm đến cậu, chăm sóc cậu như một người bạn, vì vậy cậu không muốn bị cô xa lánh.

Một người cô độc quá lâu, vốn cho rằng điều này là bản chất của cuộc sống, nhưng hôm nay lại cảm thấy không hẳn là như vậy. Cậu đã được trải nghiệm cảm giác ấm áp, trải nghiệm cảm giác có người ở bên trò chuyện, sưởi ấm trái tim cậu.

Nếu như có thể tiếp tục duy trì như thế, vậy cứ để cô tán gẫu và ăn cơm với cậu một cách tự nhiên giống như trước đây, cậu nguyện ý trả giá bằng chính bản thân mình.

Cậu rất nghiêm túc.

Nhiễm Khải Minh nói xong thì nhìn Lạc Chi Dực, đợi cô trả lời.

Có điều Lạc Chi Dực đã bị cậu dọa cho bàng hoàng, ngây người tại chỗ. Ý của cậu là chỉ cần cô muốn, cô làm gì với cậu cũng được sao? Cậu thật sự có ý này sao? Hay là tại cách lý giải của cô quá nông cạn? Cô liên tục suy nghĩ, đầu óc xoay mòng mòng, bởi vì đang tập trung suy nghĩ nên nhất thời ngay cả phản ứng cơ thể cũng không có.



Tác giả có lời muốn nói: Bạn học Nhiễm, cậu thích Đại Lạc như thế thì cứ nói thẳng toẹt ra đi.