Trân Quý

Chương 17

Sau một tuần Lạc Chi Dực quay cuồng với bài tập hè thì ngày khai giảng cũng đã đến.

Trường của Hứa Lẫm khai giảng sớm hơn trường của Lạc Chi Dực và Trang Y Manh hai ngày, bởi vì học kỳ này khoa cô ấy đổi ký túc xá nên Lạc Chi Dực và Trang Y Manh cũng sang giúp đỡ cô ấy.

Sau một buổi sáng bận rộn, cả ba người đều rất mệt mỏi. Hứa Lẫm mời khách nên gọi không ít thức ăn tại một quán ăn gần trường, tiện thể tổ chức sinh nhật bù cho Lạc Chi Dực theo lời hứa.

“Vậy hôm sinh nhật cậu, cậu không mời ai đến à?” Hứa Lẫm vừa ăn miếng thịt luộc vừa hỏi Lạc Chi Dực.

Lạc Chi Dực không muốn nói dối nên đã trả lời: “Tớ có mời Nhiễm Khải Minh đến nhà.”

“Quan hệ giữa hai người tốt ha.” Hứa Lẫm cười cười.

“Không phải cậu nói không cần cố ý giữ khoảng cách sao? Cho nên tớ cũng xem cậu ấy là một người bạn bình thường, mời cậu ấy đến nhà ăn bữa cơm thì cũng bình thường thôi.” Lạc Chi Dực nói thêm, “Hơn nữa cậu ấy làm việc ở quán mỳ rất nghiêm túc, ba mẹ tớ vẫn luôn tìm cơ hội để cảm ơn cậu ấy.”

“Nhiệm vụ của cậu ấy là phụ việc ở quán mỳ mà, có thể không nghiêm túc sao?” Trang Y Manh ở bên cạnh lẩm bẩm một câu.

“Cậu ấy làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc.” Lạc Chi Dực nói, “Cho dù chỉ làm phụ việc ở quán mỳ, cậu ấy cũng sẽ làm rất tốt.”

“Được rồi, tớ biết cậu ấy rất giỏi rồi.” Hứa Lẫm cười nói, “Ba mẹ cậu đều thích cậu ấy như vậy, hay là cậu cứ xem cậu ấy như một đứa em trai đi.”

Nhắc đến chuyện này, Lạc Chi Dực nhíu mày, tạm thời không nói gì cả.

Hứa Lẫm lại hỏi về tình hình gần đây của gia đình Trang Y Manh.

“Vẫn vậy.” Trang Y Manh nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.

Trải qua nhiều lần cực khổ, Ngô Nga Liên đã thật sự kinh sợ, bây giờ ngay cả sức lực để mắng người khác cũng bớt đi rất nhiều, từ già tới trẻ trong tiểu khu bỗng nhiên nghênh đón thời khắc thoải mái và vui sướиɠ, bản thân Trang Y Manh cũng sắp được giải thoát. Mặc dù mối quan hệ giữa cô ấy và một vài người bạn cùng phòng rất mờ nhạt, nhưng còn tốt hơn là đi ngủ ở ban công.

“À đúng rồi, Manh Manh của chúng ta gần đây nói chuyện với Tào Diễn Hạo cũng không tệ đâu.” Hứa Lẫm kịp thời báo cho Lạc Chi Dực một niềm vui bất ngờ.

“Thật hay giả đấy?” Lạc Chi Dực kinh ngạc nhìn Trang Y Manh.

“Giả đấy. Thỉnh thoảng tớ cũng đọc vài tác phẩm cậu ta gửi, cậu ta cũng giới thiệu cho tớ một quyển sách, nhưng còn lâu mới đến mức ‘không tệ’.” Trang Y Manh bất lực liếc nhìn Hứa Lẫm, “Cậu đừng có khoa trương đến vậy được không hả?”

Lạc Chi Dực nhớ đến vòng bạn bè của Tào Diễn Hạo, quả thật anh ta rất thích chia sẻ những câu nói truyền cảm hứng và súp gà cho tâm hồn*. Mỗi ngày còn dậy sớm để đập thẻ đọc tiếng Anh, cuối tuần thì chạy bộ và leo núi, anh ta sống rất tích cực, dần dần cũng kéo theo không ít người. Xem ra Trang Y Manh cũng bị ảnh hưởng bởi sự tích cực của anh ta nên không còn cách xa người khác hàng ngàn dặm nữa.

(*Súp gà cho tâm hồn: tức là những câu chuyện truyền động lực cảm thấy tốt, thường được sử dụng miệt thị vì những câu chuyện đó không thực sự có tác dụng thay đổi cuộc sống của con người.)

Hứa Lẫm nói: “Cậu sẵn sàng nói chuyện với cậu ta cũng đã hiếm lắm rồi.”

Trang Y Manh đáp: “Bởi vì cậu ta không nói mấy lời kỳ lạ với tớ, nên tớ cũng không thể block cậu ta.”

Hứa Lẫm nói tiếp: “Đây chính là một trong những chiến lược của cậu ta. Cậu ta biết rõ nếu tỏ tình trực tiếp thì sẽ bị cậu từ chối, cho nên cậu ta định đi theo con đường chiến đấu lâu dài.”

“Được rồi mà, tớ cũng không vì thế mà tưởng bở, nghĩ rằng người con trai nào cũng thích tớ. Tớ thấy cậu ta cũng xem tớ như một cô bạn bình thường thôi.” Trang Y Manh buông đũa xuống, khẽ cười.

“Cậu xem, cậu đã làm theo cách của cậu ta rồi đấy.” Hứa Lẫm cười hì hì rồi nói tiếp, “Cậu mua sách mà cậu ta giới thiệu cho. Sau khi chuyên tâm đọc xong còn nghiêm túc trao đổi cảm nghĩ với cậu ta, còn cảm thấy cậu ta không có suy nghĩ gì.”

“Cảm nghĩ gì chứ? Cũng chỉ có mười ba chữ ‘Cuốn sách này rất thực tế, cảm ơn lời giới thiệu của cậu’ mà thôi.” Trang Y Manh dở khóc dở cười, “Cậu đừng có nói vớ vẩn nữa.”

Lạc Chi Dực nhìn hai người, tớ một câu cậu một câu nói chuyện với nhau mà chính mình lại không biết chuyện gì, cô nghĩ thầm đang có chuyện gì vậy? Tại sao cô có cảm giác mình đã bỏ lỡ nhiều chuyện phiếm? Chẳng lẽ thời gian qua cô không có thời gian trò chuyện với hai người sao? Ngay cả chủ đề này cũng không theo kịp.

Vậy thì câu hỏi đặt ra là trong những ngày qua, ngoài bài tập ra thì cô đã dành thời gian cho những ai?

Lạc Chi Dực không kịp tính xem mình đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện phiếm, bởi vì chuyện tựu trường đã khiến cô loay hoay đến sứt đầu mẻ trán. Cô phải dọn dẹp lại phòng ngủ, tâm sự với những người bạn cùng phòng đã lâu không gặp, cùng nhau ăn bữa cơm tựu trường, đi tham gia đại hội lớp, nộp bài tập về nhà, nhận tài liệu giảng dạy và thời khóa biểu của học kỳ mới… Bất giác một tuần đã trôi qua.

Buổi chiều thứ Sáu, Lạc Chi Dực lại về quán mỳ Hân Hân, cô thả ba lô xuống rồi hỏi mẹ: “Gần đây Tiểu Nhiễm vẫn ổn chứ ạ?”

“Vẫn ổn, vẫn có nhiều cô gái thích nó chạy đến đây cổ vũ.” Mẹ Lạc nói.

“Không phải cậu ấy đã gạt các cô đó rằng mình đã có gia đình rồi sao?” Lạc Chi Dực nghi ngờ, “Sao các cô đó vẫn còn tới?”

“Bởi vì có một vài cô gái không có mẹ, từ nhỏ đã không có ai nói cho họ rằng, ‘Sự xuất hiện của bạn sẽ lấy mạng một cô gái khác’.” Mẹ Lạc nghiêm túc trả lời.

Lạc Chi Dực bất lực ngồi xuống giúp mẹ làm việc, cô vươn tay ra nhặt rau.

“Con không được làm những chuyện như vậy đâu đấy!” Giọng điệu mẹ Lạc bỗng trở nên nghiêm khắc, “Nếu không mẹ sẽ cắt đứt quan hệ với con!”

“Con bị bệnh chắc? Người tốt không làm, đi làm tiểu tam?” Lạc Chi Dực bị giọng nói của mẹ làm cho hoảng sợ, ngay cả mí mắt cũng giật một cái, “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Mẹ lớn giọng làm con giật hết cả mình.”

Thấy con gái đang sợ hãi, mẹ Lạc lại trở nên dịu dàng hơn, bà nói với cô: “Nó thật sự rất ngoan, người khác cứ quấn lấy nó, xin phương thức liên lạc của nó, nhưng nó đều từ chối.”

Lạc Chi Dực nghe thế thì cảm thấy vui vẻ, phủi rau dính trên tay một cái rồi lấy điện thoại di động ra để nhắn tin Wechat cho Nhiễm Khải Minh: “Lúc tôi không có ở đây, cậu thật ngoan nha.”

Một lát sau, Nhiễm Khải Minh trả lời lại ba chữ: “Nghe không hiểu.”

“…”

Lạc Chi Dực chợt phát hiện lời của mình quả thật không đầu không đuôi khiến người khác thấy khó hiểu. Nhưng cô lười giải thích thêm nên đã nói sang chuyện khác, nói đến ngày đầu tiên cô tựu trường thì cô nghĩ đến một chuyện: “Cậu có muốn đến thăm trường tôi không? Tôi mời cậu ăn thức ăn ở căng tin.”

Một lát sau, cậu trả lời: “Hôm nào?”

Thật sự đã đồng ý? Lạc Chi Dực rất ngạc nhiên, cô cứ cho rằng cậu sẽ từ chối.

“Thứ Tư tuần sau được không, tôi không có tiết học buổi chiều. Đến lúc đó tôi gửi tuyến đường giao thông cho cậu.” Lạc Chi Dực vui vẻ đánh máy.

Nhiễm Khải Minh trả lời: “Có thể, nếu như chị không mệt.”

“Mệt á? Có gì mà mệt chứ? Dẫn cậu đi dạo sân trường tôi một chút cũng không mệt.” Lạc Chi Dực vừa cười vừa nhìn màn hình điện thoại.

Thật ra hôm nay cô về là muốn gặp mặt cậu một chút, nhưng thật sự không nghĩ ra lý do nào hợp lý, nên chỉ có thể kiềm chế tâm tình nôn nóng của mình thêm vài ngày nữa.

Trước giữa trưa thứ Tư, Nhiễm Khải Minh đi đến trường đại học mà Lạc Chi Dực đã hẹn, Lạc Chi Dực cũng đã đợi ở cổng trường từ lâu.

Trường đại học mà Lạc Chi Dực theo học cũng là một trường có tiếng trong tỉnh, chính vì thành tích cao hơn hẳn bình thường trong kỳ thi đại học nên cô mới đậu vào trường này. Còn có từ nhỏ cô đã rất may mắn, nếu như bình thường cô được bảy mươi điểm thì đến thời điểm mấu chốt, cô có thể đạt được chín mươi điểm mà không bị tụt dốc. Năm đó cô vượt qua kỳ thi đại học với số điểm chênh lệch khá lớn, xuất sắc đậu vào khoa Thương Mại Quốc Tế của trường đại học này.

Trường học rất đẹp, đẹp nhất là sân cỏ nhân tạo to bằng sân bóng đá, còn có một đài phun nước hình vòng cung tuyệt đẹp trước sân cỏ. Có rất nhiều hội sinh viên đến đây vào thời gian nghỉ trưa, còn mang theo một chiếc đệm chống ẩm nhỏ trải trên sân cỏ để ngồi cùng nhau đọc sách, tiện thể tắm nắng.

“Ăn cơm trước đi, sau khi ăn cơm xong thì tôi dẫn cậu đến sân cỏ ngồi nghĩ một chút.” Lạc Chi Dực nói.

Nhiễm Khải Minh tỏ vẻ tất cả đều do cô sắp xếp.

Trên đường Lạc Chi Dực dẫn Nhiễm Khải Minh đến sân cỏ đã thu hút không ít ánh mắt, những người quen biết cô chạy đến gần chào hỏi, bọn họ cười rồi hỏi một câu: “Đây là ai vậy ta?”

“Đây là ai vậy ta?”, câu nói này mang theo một chút ý trêu chọc.

Lạc Chi Dực hào phóng giới thiệu Nhiễm Khải Minh là bạn của mình, trong đầu cô lại nghĩ, vẻ ngoài của cậu quá xuất chúng, dáng người của cô lại cao, đi chung với nhau mà không gây chú ý cũng khó.

“Xấu hổ sao?” Đợi những người tò mò rời đi, cô mới lặng lẽ đến gần người đi bên cạnh mình, hỏi một câu.

“Bình thường.” Nhiễm Khải Minh nhìn cô, “Chị thấy xấu hổ à?”

“Có một chút, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi dẫn một bạn nam đi trong sân trường.” Lạc Chi Dực cười nói.

“Chuyện gì cũng có lần đầu tiên, tự mình điều chỉnh là được.”

“Điều chỉnh thế nào?” Lạc Chi Dực nghe thấy thế thì vô cùng tò mò.

“Xấu hổ trong lòng, không biểu hiện ra ngoài.”

“…À.” Lạc Chi Dực thầm nghĩ, thì ra cậu che giấu cảm giác xấu hổ như vậy.

Đến căng tin, Lạc Chi Dực đi gọi món, cô gần như gọi hết thẻ ăn trưa của mình, gọi món nhiều đến nỗi ghép hai bàn lại với nhau cũng suýt nữa không thể đặt đủ chỗ. Đến mức sau khi Nhiễm Khải Minh im lặng đếm số món ăn trên bàn, cậu lại nhìn sang hai chiếc ghế trống bên cạnh, hỏi: “Còn có thêm hai con lợn bụng rỗng ba ngày từ nông trại đến nữa hả?”

Lạc Chi Dực ‘phụt’ một tiếng, không nhịn được phải bật cười, cô chưa từng nghe lời nói đùa nào nghiêm túc như vậy.

“Ăn đi.” Thấy cô cười nên cậu cũng cười theo, “Không ăn hết thì bỏ vào túi mang về, không được lãng phí.”

“Ừa ừa.” Lạc Chi Dực vui vẻ gặm miếng sườn heo chiên giòn.

Nhiễm Khải Minh phát hiện mỗi lần cô ăn món gì cũng có vẻ rất ngon miệng, có thể kéo theo sự thèm ăn của những người xung quanh. Ngay cả cậu cũng bất giác ăn thêm mấy miếng sườn heo chiên giòn.

Trong lúc ăn cơm, Lạc Chi Dực vô tình phát hiện ánh mắt của những bàn bên cạnh thường xuyên nhìn sang bàn của bọn cô, trong lòng lại có một chút tự hào.

Nhiễm Khải Minh vốn không chú ý ánh mắt của người khác như thế nào. Cậu vẫn ăn cơm, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn Lạc Chi Dực rồi nhắc cô có một hạt cơm dính ở khóe miệng.

Cơm nước xong xuôi, Lạc Chi Dực dẫn Nhiễm Khải Minh đi dạo quanh trường một chút, cuối cùng lại đi đến sân cỏ lớn. Sau giờ trưa đã có không ít sinh viên đến đây, trải tấm đệm chống ẩm xinh đẹp, có người ngồi cũng có người nằm trên đó.

“Người đẹp, có thể cho tôi mượn một tấm đệm không?” Lạc Chi Dực tinh mắt, nhìn thấy có một cô gái đang cúi xuống trải đệm cách đó không xa, trong chiếc túi thể thao đặt bên chân cũng có một vài tấm đệm.

Nữ sinh nghe tiếng thì quay đầu lại, nở một nụ cười dịu dàng, thân thiện lấy một tấm đệm đã gấp gọn ở trong túi rồi đưa sang.

“Cảm ơn đàn em.” Lạc Chi Dực không quên cảm ơn kèm theo lời khen, “Đàn em thật dễ thương.”

“Mình năm cuối rồi.” Nữ sinh đó ngượng ngùng nói.

“Ôi đàn chị thật tốt bụng, vừa lương thiện lại đáng yêu.” Lạc Chi Dực sửa lại xưng hô rồi tiếp tục khen ngợi.

Sau khi thuận lợi mượn được đệm, Lạc Chi Dực vừa cười vừa trải ra, bỗng nhiên cô nghe Nhiễm Khải Minh nói: “Chị rất biết bắt chuyện.”

“Cũng tạm thôi, quá khen rồi.” Lạc Chi Dực cười rồi nói, “Cậu mau đến giúp tôi đi.”

Chẳng mấy chốc tấm đệm đã được trải ra, hai người lười biếng ngồi lên đó tắm nắng.

“Trường đại học của tôi thế nào?” Lạc Chi Dực hỏi cậu.

“Rất có năng lượng.” Nhiễm Khải Minh nói.

“Cậu có nghĩ sang năm sẽ thi vào trường nào chưa?”

“Lúc trước có quyết định rồi, nhưng bây giờ đã thay đổi, tôi vẫn đang suy nghĩ.” Nhiễm Khải Minh trả lời ngắn gọn, nhìn vào đài phun nước ở phía xa, nơi có rất nhiều sinh viên đang chụp ảnh.

Lạc Chi Dực biết cậu còn đang suy nghĩ nên cũng không truy hỏi nữa. Cô nghĩ thầm mục tiêu của cậu chắc cũng là những trường đại học tốt nhất, không chừng còn có thể đi du học.

Bởi vì hai người ngồi cạnh nhau nên thỉnh thoảng khuỷu tay của cả hai chạm vào nhau. Nhưng cũng không có ai cố ý di chuyển, dường như là lười cử động.

Nhiễm Khải Minh ngồi yên lặng, một cánh tay chống xuống đất, còn tay kia thì đang nghịch nắp chai nước khoáng. Tầm mắt của cậu tập trung nhìn dòng người đi qua đi lại bên đài phun nước, gần như quên mất bên cạnh còn có người.

“Hello?” Lạc Chi Dực vươn tay vẫy trước mặt cậu, “Bạn học này, cậu đang ngồi thiền sao?”

Cậu ngửi được hương thơm ngọt ngào trong lòng bàn tay cô nên quay đầu lại, chợt thấy cô sát lại đây, cơ thể cô đang ở rất gần cậu. Cậu rũ mắt, tầm nhìn rơi trên lớp vải trước ngực cô, bất chợt nhớ ra đó là nơi cậu đã vô tình chạm vào.

Lạc Chi Dực thuận theo tầm mắt của cậu liếc nhìn mình một cái.

“Chị không có bộ quần áo nào ôm người hơn à?” Cậu hỏi cô một câu.

“Cậu hỏi thế làm gì?” Cô có chút ngạc nhiên.

“Hỏi chơi thôi, tại thấy bộ đồ này của chị quá rộng, tôi có thể mang được luôn đấy.” Cậu trả lời rồi tiện thể dời tầm mắt.

“Tôi trước giờ vẫn mặc quần áo theo phong cách bạn trai, mặc như thế vừa rộng rãi lại thoải mái.”

“Nhưng chị không có bạn trai.”

“…” Lạc Chi Dực do dự một lát rồi nói với cậu, “Mục tiêu của tôi là tìm được bạn trai trước hai mươi lăm tuổi.”

“Hả?” Tầm mắt cậu lại chuyển sang mặt cô, sau khi nghe rõ mục tiêu của cô thì nói, “Có thể, chị cố lên.”

“Tôi thích có bạn trai khỏe mạnh, có thể ôm hôn tôi rồi nâng tôi lên cao mỗi ngày.” Lạc Chi Dực nói thêm một câu, tiện thể quan sát vẻ mặt của cậu.

“Chị xem phim thần tượng nhiều quá đúng không?” Nhiễm Khải Minh bất lực nói, “Chị gái, chị có thể thực tế một chút được không vậy?”

“Ý cậu là sao? Cậu cảm thấy tôi rất khó tìm được người cưng chiều tôi?”

“Không phải,” Nhiễm Khải Minh dừng một chút rồi hỏi ngược lại cô, “Chị thật sự cảm thấy những điều đó là tình yêu sao? Không phải những hành động ôm, hôn, còn có nâng người lên cao là những hành động yêu thương thú cưng à?”

“Nâng người lên cao?” Lạc Chi Dực khẽ lẩm bẩm, nghĩ bụng tại sao hành động này qua miệng cậu lại giống như cử tạ vậy, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Vậy cậu thấy khi yêu sẽ làm những chuyện gì?”

“Dù sao cũng không phải những chuyện chị nói, mấy chuyện đó quá xàm rồi.”

Lạc Chi Dực yên lặng muốn nghe cậu nói. Nhưng trong lòng cô cũng hiểu được tình yêu trong mắt cậu và trong mắt cô không giống nhau, ít nhất cũng không hạn hẹp giống cô.

“Vậy cô gái mà cậu chọn sau này, cậu muốn cô ấy là người như thế nào?” Lạc Chi Dực giả vờ bình tĩnh mà tùy tiện hỏi một câu.

“Tạm thời tôi chưa nghĩ tới.” Cậu nhàn nhạt nói, “Nhưng không phải tôi muốn cô ấy thế nào thì cô ấy sẽ thế đấy.”

Lạc Chi Dực nghẹn lời, cô muốn hỏi cậu nhiều hơn nhưng nhất thời không hỏi ra được.

Một lát sau, Nhiễm Khải Minh lại nói: “Ít nhất là cô ấy có thể hiểu tôi, tôi cũng có thể hiểu cô ấy, như thế mới cùng nhau đi tiếp được.”

Lạc Chi Dực ngước mắt nhìn vào mắt cậu, trái tim cô đập nhanh không ngừng.

Đến đây là hết, Nhiễm Khải Minh không nói gì thêm nữa, cậu yên lặng ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Lạc Chi Dực từ từ nằm xuống, nhắm hai mắt lại, lim dim ngủ bên cạnh cậu.

Hôm nay trên đường Lạc Chi Dực dẫn Nhiễm Khải Minh ra khỏi trường, cô chợt phát hiện ra một chuyện nên hỏi cậu: “Có phải cậu cao lên không?”

“Không chú ý lắm.” Nhiễm Khải Minh nói, “Có thể đã cao lên một chút.”

“Chắc chắn đã cao lên.” Lạc Chi Dực rất chắc chắn, khả năng đo chiều cao của cô rất tốt, đoán chừng Nhiễm Khải Minh ít nhất cũng cao thêm 0,8 cm, cậu cao cũng gần một mét tám rồi.

Thân hình Nhiễm Khải Minh trông rất cao, bởi vì eo cậu thon, chân cậu dài, cổ cũng dài nốt, tỷ lệ cơ thể của cậu rất cân đối. Ngay lúc này cậu đứng bên cạnh cô nên có chút thoải mái.

Hy vọng cậu cao đến một mét tám lăm, Lạc Chi Dực nghiêng đầu nhìn cậu, trong lòng yên lặng đợi mong.

“Lạc Chi Dực?” Có một người đi đến, ngạc nhiên gọi tên cô.

Lạc Chi Dực nhìn về phía trước, là Dư Tử Doanh. Bạn học Dư này học cùng một lớp với Tào Diễn Hạo, đều là người hùng hùng hổ hổ, tính cách vô cùng năng động, trong ấn tượng anh ta là một người luôn luôn bận rộn.

Lạc Chi Dực khách sáo mỉm cười với anh ta.

Dư Tử Doanh là người có một tật xấu, lúc nói chuyện rất thích táy máy tay chân với người khác. Lần này cũng không ngoại lệ, anh ta bước lên, chuẩn bị đưa tay muốn ôm vai Lạc Chi Dực. May mà Lạc Chi Dực đã chuẩn bị, cô lùi lại một bước rồi nói chuyện với anh ta.

“Cậu có bạn trai rồi à? Ui, đẹp trai nha, tôi phải tìm hiểu kỹ một chút mới được.” Dư Tử Doanh tạm thời thu tay về, buông lỏng xuống, cười với người bên cạnh cô rồi nói, “Cậu học trường nào?”

“Không phải bạn trai, chỉ là bạn bình thường thôi.” Lạc Chi dực vội vàng ‘đuổi’ anh ta đi, “Dư Tử Doanh, cậu đi bận việc của cậu đi.”

“Cũng đang rảnh rỗi mà, muốn tìm người nói chuyện một chút.” Bản tính Dư Tử Doanh khó sửa, lại tiến lên một bước, chuẩn bị vươn tay quàng lấy cổ Lạc Chi Dực. Tay của anh ta vừa rơi xuống bả vai của Lạc Chi Dực đã bị một câu “Cẩn thận dưới chân anh” của Nhiễm Khải Minh làm cho giật mình. Anh ta thu tay lại rồi giơ chân lên, vừa cúi đầu nhìn thì không thấy gì dưới chân cả. Anh ta buồn bực ngẩng đầu nhìn Nhiễm Khải Minh với vẻ mặt như muốn hỏi, ‘Cậu bạn này đang nói gì vậy.’

“À, lúc nãy có một chú ốc sên đi ngang qua, suýt chút nữa chết dưới đế giày của anh rồi.” Nhiễm Khải Minh mặt không biến sắc, nói xong cậu duỗi tay kéo cánh tay của Lạc Chi Dực: “Đi thôi, không phải đã nói sẽ dẫn tôi đến trạm xe sao?”

“Trạm xe? Không phải cậu vừa nói là đưa đến cổng trường thôi sao?” Lạc Chi Dực có chút nghi ngờ, bởi vì vừa nãy cậu mới nói tiễn người đến trạm xe là một hành động quái đản.

“Đổi ý rồi, đột nhiên cảm thấy đi đường một mình có chút cô đơn và lạnh lẽo.”

“…”

Lạc Chi Dực và Dư Tử Doanh đều kinh ngạc.

“Đi thôi.” Nhiễm Khải Minh kéo cánh tay cô, tiếp tục đi về phía trước.

Dư Tử Doanh ở phía sau lại hét lên một tiếng Lạc Chi Dực, cười đùa nói ra một câu, cứ như muốn đợi cô về để đàm đạo về cuộc đời vậy.

Đến lúc ra khỏi cổng trường tầm vài chục mét, Nhiễm Khải Minh đột nhiên buông bỏng cánh tay Lạc Chi Dực ra, rồi nói với cô: “Được rồi, tôi tự đi đến trạm xe. Bây giờ chị có thể đi đường vòng ra cửa sau để về trường học.”

“Hả? Không phải cậu cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo sao?”

Nhiễm Khải Minh ngước mắt nhìn thoáng ánh mặt trời rồi thản nhiên nói: “Cô đơn và lạnh lẽo? Hôm nay nhiệt độ cao nhất là ba mươi ba độ, tôi còn muốn quay về tắm nước lạnh đây.”

“Ừm, vậy cũng được.” Lạc Chi Dực hoang mang với sự mâu thuẫn của cậu, cô lại hỏi, “Nhưng tại sao tôi phải đi đường vòng về?”

Nhiễm Khải Minh nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, cậu lười giải thích thêm nên nói ngắn gọn: “Chị nghe tôi không sai đâu, đi đường vòng về đi.”

“Được rồi.” Mặc dù cô không biết tại sao, nhưng sau khi chào tạm biệt cô cũng ngoan ngoãn đi về bên trái, vòng một vòng lớn mới đi đến cổng sau của trường. Sau đó nhắn tin Wechat cho Nhiễm Khải Minh, báo cho cậu bằng sáu chữ đơn giản: “Đã đi đường vòng về trường.”

Nhiễm Khải Minh trả lời lại rất nhanh: “Ừ, vậy là được rồi.”

Đầu óc Lạc Chi Dực vẫn còn mơ hồ.



Tác giả có lời muốn nói:

Trát: Bạn học Nhiễm, cậu tốn sức như vậy chỉ để ngăn cản Đại Lạc nói chuyện với anh chàng đó?

Bạn học Nhiễm bình tĩnh đáp: “Tôi rõ ràng vậy sao?”

…..

Đại Lạc vẫn đang mơ hồ….