Có được 3000 đồng liên bang mà ông bố tồi tệ đưa cho, cộng thêm khoản tiền thuê nhà mà Thời Tử Tấn trả trước giúp Tô Đào không còn rơi vào cảnh giật gấu vá vai nữa.
Về đến nhà, Tô Đào vội vàng bỏ tiền mua ngay một cái giường gỗ thịt, còn mua thêm một bộ sofa nghệ thuật màu trắng cũng bằng gỗ thịt rẻ tiền để bày trong phòng khách trống không của mình. Cô cũng đập bỏ luôn bức tường nối giữa hành lang và phòng khách đi. Cô định dùng phòng khách làm phòng đón khách, sau này khách đến thuê trọ sẽ ngồi bàn công việc ở đây.
Ngoài ra cô cũng sắm sửa thêm cả bệ xí, bồn nước và khu vực vòi tắm đứng cho cái phòng vệ sinh còn đang trống không của mình. Tổng thiệt hại lần này hết 1560 đồng liên bang.
Ngoài ra cô còn xây thêm một căn phòng đơn nữa, tốn thêm 1000 đồng liên bang. Cô cũng sắm sửa thêm đồ nội thất cơ bản như giường gỗ thịt, vòi hoa sen, bệ xí, bồn nước cho căn phòng mới này. Thậm chí cô còn hào phóng sắm thêm cả một cái tủ quần áo bằng gỗ thịt, tiêu tốn hết 830 đồng liên bang.
Cuối cùng, cô đặt chế độ thuê theo tháng cho căn phòng mới xây này.
Trong tài khoản còn được 3653 đồng liên bang. Cô định cứ để đó đã, dù sao cũng còn phải tích đủ 10.000 đồng mới nâng cấp hệ thống lên level 2 được. Mới nghĩ đến đó thôi đã thấy xót ruột rồi.
“Phòng đơn 003 hoạt động theo hình thức cho thuê theo tháng. Dựa vào tình trạng đồ nội thất trong phòng, đánh giá tiền thuê ngắn hạn là 10.000 đồng liên bang. Nếu muốn tăng tiền thuê, đề nghị ký chủ sắm sửa thêm đồ nội thất.”
Tô Đào nghe thế thì mỉm cười hài lòng. Căn phòng này cô sẽ giữ lại cho mấy người Thời Tử Tấn.
Mấy hôm nay có rất nhiều người đứng ngó nghiêng trước cổng khu Đào Dương nhưng Tô Đào đều không để ý gì đến họ. Tạm thời cô sẽ không thông báo cho thuê phòng cho đến khi sắp xếp xong phòng cho người của Thời Tử Tấn.
Tối đến, Tô Đào tự gọi cho mình một suất cơm cực kỳ phong phú giá 16 đồng liên bang, bên trong còn nhìn thấy thấp thoáng mấy mẩu vụn thịt bò.
Đến lúc đám người Thời Tử Tấn trở về, vừa bước chân qua cổng khu nhà, nhìn thấy ngôi nhà to ra gấp đôi thì trợn mắt kinh ngạc.
Lần trước họ đến mới chỉ có một đoạn hành lang ngắn, mỗi bên hành lang chỉ có đúng một căn phòng. Thế mà lần này không những có một căn phòng khách lớn, còn có thêm một phòng ở nữa.
“Mấy hôm nay cô thuê được đội thi công siêu cấp ở đâu để xây nhà suốt đêm thế?” Sầm Thiên Kiêu đảo mắt hỏi.
Tô Đào cũng khá thân với bọn họ rồi, nên chỉ cười chứ không nói gì, tỏ vẻ anh đừng có tọc mạch chuyện của chủ trọ nha.
Thời Tử Tấn dùng đôi mắt phượng híp híp của mình cô một lúc nhưng cũng không lên tiếng, chỉ đổi chủ đề sang chuyện khác: “Tối nay em gái tôi sẽ chuyển vào ở.”
Hóa ra căn phòng 4000 đồng liên bang kia là thuê cho em gái của anh ở.
Tô Đào thấy tay phải của anh đã lành lặn như cũ thì đoán được có khả năng anh đã lắp tay giả. Thôi thế cũng được.
Cô lựa thời điểm rồi mở cửa căn phòng mới ra, giới thiệu với bọn họ: “Giường đơn bằng gỗ thịt, có sẵn chăn ga gối đệm đầy đủ. Đối diện giường còn có thêm một cái tủ quần áo, để quần áo hay đồ đạc gì cũng được. Một bên khác thì có lắp đặt đủ bệ xí, phòng tắm có vòi hoa sen, bồn tắm có tủ đựng đồ. Vách tường cách âm rất tốt, tiền thuê chỉ cần 10.000 đồng liên bang.”
Đồ nội thất thế này ai nghe xong cũng phải thèm nhỏ dãi.
Thời Tử Tấn hỏi: “Vẫn không cần trả thêm điểm cống hiến à?”
Điểm cống hiến của anh trước giờ vẫn dùng để mua vũ khí hiếm và các loại thuốc men. Đối với những người thường xuyên đi trên lưỡi dao đầu súng như họ, càng nhiều điểm cống hiến thì càng có cơ hội để giữ được mạng.
Tô Đào lắc đầu: “Không cần.”
Các thành viên trong đội nghe thế thì hai mắt sáng rỡ, nhưng họ vẫn nhìn về phía đội trưởng. Chịu thôi, đội trưởng được ưu tiên chọn trước, họ không dám giành.
“Tôi thuê, hôm nay dọn vào ở luôn.” Thời Tử Tấn nói.
Tài khoản + 10.000 đồng liên bang.
Tô Đào như thấy cả chùm pháo hoa đang nổ ngay trước mắt mình. Có tiền để nâng cấp hệ thống rồi!
Thời Tử Tấn càng nhìn căn phòng mới càng hài lòng. Vừa về đến phòng liền đóng cửa lại, vội vàng đi tắm nước nóng một cái. Hành động này đúng là trêu ngươi một đám người vẫn phải ở trong ký túc xá tập thể bên ngoài.
Đến tối thì Tô Đào đã nhìn thấy em gái của Thời Tử Tấn, cũng chính là khách trọ mới của phòng đơn số 002.
Em gái Thời Tử Tấn tên là Thời Tử Nguyệt, nhìn có vẻ chỉ khoảng 14 tuổi, bề ngoài cực kỳ ngoan ngoãn, thậm chí còn hơi thẹn thùng sợ người lạ nữa.
Thời Tử Tấn dắt em gái mình đến giới thiệu với Tô Đào: “Em gái tôi. Lúc trước tôi bận làm việc nên vẫn gửi nó ở nhà của chú tôi. Lần này có cơ hội tốt nên đón nó ra ở cùng luôn. Sau này cũng phải nhờ cô quan tâm để ý đến nó một chút nhé. Nào Tử Nguyệt, chào chị Tô Đào đi.”
Thời Tử Nguyệt đỏ mặt chào một tiếng chị Tô Đào, xong liền lộ ra một nụ cười e thẹn thân thiện.
Chẳng mấy khi Tô Đào nhìn thấy một cô bé ngoan ngoãn thế này, nên bất giác trong lòng cũng coi cô bé này như em gái của chính bản thân mình. Cô cười cười: “Được chứ, phòng của chị ở ngay bên này. Có chuyện gì em cứ đến tìm chị nhé.”
Đôi mắt Thời Tử Nguyệt sáng như sao, nhanh chóng làm thân được với Tô Đào.
Đến hôm sau, Thời Tử Tấn lại ra ngoài từ sáng sớm. Hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe cho những quân nhân mới.
Những người đăng ký vào đội Khai Hoang đều phải tập trung ở trung tâm huấn luyện, sẽ có giám khảo riêng để tiến hành kiểm tra thể lực và dị năng cho họ. Sau đó mới được phân bổ về các đại đội.
Đội trưởng sẽ phải phụ trách giúp đỡ những tân binh này làm quen với môi trường quân ngũ, cố hết sức để họ nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống của đội Khai Hoang.
Sầm Thiên Kiêu bĩu môi: “Sao cứ thấy nhóm tân binh lần này không dễ dạy đâu. Hôm qua còn có một người đàn bà vừa khóc vừa nháo đến hẳn trung tâm chỉ huy, kêu la cái gì mà con gái bà ta không được khỏe, nếu phải tòng quân thì kiểu gì cũng chết này nọ. Tóm lại là ầm ĩ hết cả lên.”
Không hiểu sao vừa nghe đến đó, Tô Đào đã nghĩ ngay đến Lý Dung Liên.
Nếu Giang Cẩm Vy bị đẩy ra đi tòng quân, thì chắc chắn Lý Dung Liên dám làm những việc như thế đấy. Hơn nữa với tính của ông bố tồi tệ nhà cô, không có chuyện ông ấy để hai thằng con trai của mình đi tòng quân rồi phải hy sinh đâu, chắc chắn chỉ có thể là Giang Cẩm Vy thôi.
Nghĩ đến đó, Tô Đào lại có cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Cùng được sinh ra từ trong bụng mình, mà Lý Dung Liên lại chỉ yêu thương mình Giang Cẩm Vy, chỉ sợ Giang Cẩm Vy không sống được. Còn với cô thì bà ta lại nhẫn tâm từ bỏ, lén lút đăng ký tòng quân cho cô, không hề quan tâm gì đến sống chết của cô.
Cũng may là cô đã không còn quan hệ mẹ con gì với bà ta nữa rồi.