“Thế tôi sẽ giữ phòng đó cho anh. Nhưng nếu trong vòng 3 ngày mà anh không đưa người vào ở thì tôi chỉ trả lại 3000 đồng liên bang thôi đấy, được chứ?”
Thời Tử Tấn lắm tiền nhiều của đáp lại: “Được, nếu sau này cô có thêm phòng khác thì cứ báo tôi biết, tôi sẽ thuê hết, anh em chúng tôi nhiều người.”
Mấy thành viên trong đội đang vểnh tai ngóng chuyện nghe thấy những lời này thì thấy trong lòng ấm áp lạ.
“Có chuyện gì cô cũng có thể đến trụ sở chính của đội Khai Hoang trong căn cứ Đông Dương tìm tôi. Tôi sẽ giải quyết cho cô.” Thời Tử Tấn còn bổ sung thêm một câu như vậy.
Tô Đào ngây người, này là đang hứa hẹn rằng sẽ chống lưng cho cô đấy à? Sao lại khiến lòng cô thấy vừa rắc rối vừa cảm động thế nhỉ?
Không rõ vì nguyên do gì, nhưng cô biết, Thời Tử Tấn không phải loại người chỉ giỏi nói mồm như bố của cô. Nếu cô gặp vấn đề khó khăn gì, chắc chắn anh ta sẽ xử lý hộ cho cô.
Bảo sao mấy anh chàng nhìn không phải dạng vừa này lại nghe lời và tôn trọng anh ta đến vậy. Vừa nghĩ đến mấy anh chàng này, họ liền vỗ ngực đảm bảo với Tô Đào: “Cô chủ nhỏ, sau này có thêm phòng nào mới thì nhớ nhắn tin cho mấy anh em chúng tôi nhé. Chúng tôi sẽ ghi lại số liên lạc cho cô. Nhờ cả vào cô đấy, nếu sau này cô có chuyện gì cần xử lý thì cứ nói với chúng tôi là được, đừng ngại!”
Tô Đào ngây ngốc trao đổi số liên lạc với họ, chấp nhận lời hứa hẹn của họ. Hình như cô vừa vô tình có thêm rất nhiều cột chống lưng thì phải…
“Cảm ơn…” Cô ngượng ngùng sờ lên mũi mình.
Chẳng mấy khi Thời Tử Tấn mới cười được một cái, không nói gì thêm.
“À phải rồi, cho tôi hỏi chút. Nếu đã đăng ký vào đội Khai Hoang nhưng giờ không muốn đi, thì có được không?” Tô Đào thực sự không muốn đi. Cô không có sức mạnh hơn người, cũng chẳng có dị năng gì cả, đi theo họ thì chỉ tổ vướng chân vướng tay họ thêm ra thôi. Với cả, khu nhà này cũng cần có người chăm nom để ý mà.
Thời Tử Tấn nhíu mày: “Theo quy định thì không được.”
Tô Đào nghe vậy thì xụ mặt đau khổ. Lý Dung Liên giấu cô đi đăng ký, đến lúc cô biết chuyện thì đã muộn rồi.
“Cô đăng ký rồi à?” Thời Tử Tấn hỏi.
Nói thật là đội Khai Hoang của họ cũng không cần mấy cô gái nhỏ trói gà không chặt như thế, vừa vướng chân vướng tay, vừa dễ mất mạng.
Tô Đào cứng nhắc gật gật đầu, cả người héo rũ như quả mướp đắng.
“Không đi thì sẽ bị phạt tiền, hơn nữa phải có một thành viên khác trong nhà đi thay. Nhưng cô có một thân một mình thì cứ nộp tiền là được, cấp trên cũng không làm khó gì đâu.”
Tô Đào gãi đầu: “Xin lỗi anh, lần trước tôi nói bố mẹ tôi đã mất là nói dối các anh đấy. Thực ra là họ vẫn còn sống, nhưng họ đối xử không tốt với tôi, nên tôi mới nói là họ đã chết rồi. Tôi còn định cả đời này sẽ nhận lại họ nữa cơ. Nhưng họ lại giấu tôi, đăng ký cho tôi tham gia vào đội Khai Hoang…”
Thời Tử Tấn nghe vậy thì hiểu ngay, cặp vợ chồng này không hề mong cho cô được sống. Không ngờ lại có thể loại bố mẹ như vậy.
Anh trầm giọng nói: “Vậy thế này đi. Cô cứ đến trung tâm quản lý nhân sự trong căn cứ, dùng căn cước công dân tách hộ ra. Cứ nói rõ tình hình cho họ hiểu, bảo là tôi giới thiệu đến, họ sẽ không làm khó cô đâu. Đến lúc đấy người phải nộp tiền và cử người đi thay là bên bố mẹ cô đấy.”
Hai mắt Tô Đào sáng rỡ lên: “Làm thế cũng được à?” Cô ru rú ở nhà trong thời gian dài, nên có rất nhiều điều bình thường trong xã hội cô cũng không hiểu phải làm thế nào. Lý Dung Liên còn mong sao cô càng biết ít càng tốt, càng dễ khống chế cô hơn.
Thời Tử Tấn gật đầu: “Được, làm thế cô vừa không phải tòng quân, vừa không cần phải nộp tiền phạt nữa.”
Tô Đào cảm động không thôi: “Cảm ơn anh quá, thế thì tôi sẽ giảm giá 20% căn phòng đối diện kia cho anh nhé.”
Thời Tử Tấn bật cười: “Cách cô cảm ơn người khác là giảm giá thuê nhà cho người ta à?”
Tô Đào ngượng ngùng: “Tôi cũng chẳng còn gì khác để cảm ơn anh cả.”
Nghe cô nói thế, Thời Tử Tấn lại càng thương cảm cho cô hơn.
Trời vừa tờ mờ sáng, đám người Thời Tử Tấn đã kéo nhau đi cả rồi.
Tô Đào cũng không chần chừ, đi thẳng đến trung tâm quản lý nhân sự, xuất trình căn cước công dân và nhắc đến tên của Thời Tử Tấn.
“Là bạn của đội trưởng Thời à? Chúng tôi cũng đã tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi. Đúng là có chuyện tự ý đăng ký thay người khác. Đây là chuyện cấm không được phép xảy ra ở căn cứ Đông Dương này. Sau này chúng tôi sẽ theo sát và có biện pháp xử phạt hợp lý, cô cứ yên tâm đi.”
Không đến nửa giờ sau, Tô Đào đã tách hộ khẩu ra khỏi nhà họ Tô, tự đứng tên hộ khẩu mới.
Tô Đào chậc chậc lưỡi, lần đầu tiên cô biết có quan hệ thì tiện đến mức nào. Hồi nhỏ cô cũng từng đến đây giải quyết công việc với Lý Dung Liên rồi. Mấy nhân viên làm ở đây đúng kiểu một việc bé bằng cái mắt muỗi cũng phải kéo dài đến 3 tháng mới giải quyết xong.
Nhưng qua việc này, Tô Đào cũng ngờ ngợ nhận ra, dường như Thời Tử Tấn không chỉ là một đội trưởng bình thường trong đội Khai Hoang. Nhưng tính cô không thích tò mò chuyện không phải của mình, nên cô sẽ không chủ động đi tọc mạch chuyện riêng của người khác. Thời Tử Tấn muốn nói thì sẽ tự nói cho cô biết, không muốn nói thì cô cũng chẳng hỏi nhiều làm gì.
Giờ đã giải quyết xong nỗi bất an trong lòng, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà để tiêu tiền thôi.
Phải mua giường! Phải mua bồn tắm mới!