Tô Đào tìm đến địa điểm trên thẻ cửa đã ghi, nằm ngay bên ngoài cổng Bắc số 2 của căn cứ Đông Dương, là cổng mà đội Khai Hoang hay qua lại nhất.
Chỗ này có một khu đất rộng được rào giậu khá cẩn thận, tầm khoảng 3000m2.
Tô Đào hơi bị kinh ngạc rồi.
Cô đã từng nghe nói đến mảnh đất này rồi. Cô là người sinh ra và lớn lên ở Đông Dương, cũng hay nghe mọi người trong căn cứ bàn tán về khu đất xuất hiện bất ngờ sau một đêm này.
Đất ở trong căn cứ Đông Dương phải nói là tấc đất tấc vàng. Dù chỉ là cái căn hộ 60m2 như của bố cô cũng phải bỏ ra 6000 điểm cống hiến và hơn 3 triệu đồng liên bang thì mới mua được.
Khu đất rộng cả 3000m2 như này không biết phải khiến bao nhiêu người thèm thuồng nhỏ dãi ra ấy chứ.
Nhưng nói thì nói thế, chứ đến cả cấp lãnh đạo cao cấp nhất trong căn cứ cũng không dám đυ.ng đến chỗ này.
Cả khu đất được bao quanh bởi một bức tường rào điện cao thế, không có thẻ cửa thì dù có là người hay là tang thi cũng không thể vào được.
Thế mà bây giờ tự dưng cả khu đất này lại thuộc về Tô Đào ư?
Tô Đào nuốt khan, đi tới cánh cổng bảo vệ khu đất, dùng tấm thẻ cửa trong tay quẹt lên máy cảm ứng ở trước cổng.
“Tinh, chào mừng chủ nhân về nhà.”
Cánh cửa lớn từ từ mở ra.
Tô Đào nhìn thấy một căn nhà sơn xanh vô cùng bình thường xuất hiện trên khu đất trống trải.
Cô nhìn chăm chăm một hồi, tự dưng lại thấy cay cay sống mũi.
Mười tám năm cuộc đời, đây mới là lần đầu tiên cô có cảm giác được yên ổn, như thể đây mới chính là nhà của cô, vẫn đang đợi cô trở về.
Tô Đào nhẹ nhàng chạy về phía cửa nhà, quẹt thẻ mở cửa, háo hức mở cửa bước vào nhà.
Ơ?
Trống không, còn chẳng có nổi một cái ghế để ngồi.
Tô Đào chết lặng.
Hơi hối hận mất rồi, đáng lẽ phải mang cái giường bạt trong nhà vệ sinh đi mới phải, thì giờ cũng có chỗ để nằm để ngồi.
Nhưng giờ về lại đó thì không được.
Cô cũng chẳng mua được đồ đạc mới, nghèo rớt mồng tơi, cả người còn đúng 50 đồng liên bang, cùng lắm là mua được cái ghế.
“Xác nhận ký chủ đã có mặt ở địa điểm, xin mời đặt tên cho khu đất này.”
Tô Đào ngẫm nghĩ, khu đất này nằm cạnh căn cứ Đông Dương, vậy đặt tên nó là khu Đào Dương đi.
“Đã đặt tên cho khu đất là khu Đào Dương. Có tiếp nhận nhiệm vụ cho người mới không?”
Tô Đào sờ mũi, “Tiếp nhận.”
“Đã tiếp nhận. Mời ký chủ nhận quà tặng người mới.”
Âm thanh hệ thống vừa dứt đã thấy một hộp quà xuất hiện trên mặt phẳng trong suốt ngay trước mặt Tô Đào.
Cô ấn vào phần Tiếp nhận.
“Nhận được 2000 đồng liên bang.”
Tô Đào há hốc mồm kinh ngạc, vội vàng lấy căn cước công dân ra kiểm tra. Hai mươi năm sau ngày tận thế, căn cước công dân được thiết kế như một cái màn hình mỏng, có thể thay thế hoàn toàn điện thoại, thậm chí còn có thể dùng như phương tiện để liên lạc.
Tô Đào đăng nhập vào tài khoản công dân của mình, thấy số dư đã tăng lên thành 2050 đồng liên bang!
Có thể nói đây chính là số tiền lớn nhất trong đời mà cô từng có rồi.
Tô Đào còn đang kích động không thôi, hệ thống lại lên tiếng nhắc nhở tiếp:
“Chúc mừng ký chủ đã có tổng tài sản vượt quá 2000 đồng liên bang, có thể update hệ thống lên level 1. Sau khi update, ký chủ sẽ nhận được một phòng đơn, đồng thời mở khóa Shop đồ nội thất. Xin hỏi có dùng 2000 đồng liên bang để update không?”
Tô Đào lại chết lặng lần nữa, không ngờ hệ thống này còn update được luôn cơ.
Cô nhìn căn nhà trống huếch trống hoác, cắn răng nhịn đau chọn Update.
Hai nghìn đồng vừa đến tay, chưa hít hà được tí nào đã phải tiêu rồi…
“Hệ thống nhà trọ update đến level 1. Đã mở rộng một phòng đơn, mở khóa Shop đồ nội thất, đề nghị kiểm tra.”
Âm thanh hệ thống vừa dứt, Tô Đào cảm thấy mặt đất dưới chân mình hơi rung chuyển nhẹ, sau đó liền thấy một căn phòng 10m2 xuất hiện ngay trước mắt.
Căn hộ hệ thống tặng cô lúc đầu nằm bên phải của căn phòng mới, ở giữa còn có một đoạn hành lang nối liền hai bên.
Tô Đào nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thình thịch trong l*иg ngực.
Tốc độ xây nhà quá nhanh quá nguy hiểm, chẳng khác nào trò chơi xây dựng, chỉ cần ngồi trước màn hình máy tính ấn ấn mấy cái là hoàn thành.
Cô vội vàng mở giao diện hệ thống ra kiểm tra, quả nhiên thấy có thêm chức năng Shop đồ nội thất.
Cô định ngó thử xem có cái giường nào phù hợp không để mua tạm hai cái, chứ đâu thể ngủ đất cho hết đêm dài được.
Lướt một hồi thấy cái giường gỗ rẻ nhất cũng phải mất 120 đồng liên bang, Tô Đào đành âm thầm tắt giao diện hệ thống đi.
Cả nhà cả cửa của cô còn đúng 50 đồng liên bang thôi chứ nhiêu.