Khó Khăn Ngự

Chương 7: Em Có Thể Xem Qua

Không quá lời khi nói cô có làn da trắng và xinh đẹp, nhưng còn dịu dàng và tri kỷ thì?

Hướng Hồi Độ cười nhạt.

Người không lớn nhưng dã tâm cũng không nhỏ.

Đan Chước mơ hồ nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông hiện lên nụ cười, đôi mày xinh đẹp nhíu lại:

"Anh đang cười nhạo tôi à?"

Cô gái có một đôi mắt hoa đào móc vào trong bên ngoài vểnh ra, đuôi mắt có một chút hồng nhạt. Khi cô nhìn chằm chằm vào người khác, lúc trừng người giống như đang câu dẫn... rất hấp dẫn.

Hướng Hồi Độ dừng lại vài giây, rút

đầu ngón tay tê dại ra khỏi tay cô, chuẩn bị trả lời.

Đột nhiên, điện thoại di động cá nhân của anh vang lên.

Nhìn màn hình hiển thị, Hướng Hồi Độ im lặng mấy giây, sau đó cúi người nhặt bộ đồ rơi trên thảm lên: “Chờ một chút, tôi nghe điện thoại.”

Sau khi rời khỏi phòng, anh trả lời điện thoại với vẻ mặt lạnh nhạt.

Gió đêm rất lớn.

Giọng nói của Hướng Hồi Độ dường như bị nhuộm bởi sự lạnh lẽo của gió đêm: “Ông nội.”

Giọng nói có chút bệnh tật của ông cụ Hướng từ bên kia truyền đến: “Con về Giang Thành đã nửa năm rồi, cũng không về nhà cũ ở, ông dưỡng bệnh cũng không an tâm, thường xuyên lo cho con không có người chăm sóc.”

Hướng Hồi Độ bình tĩnh nói: “Có trợ lý lo sinh hoạt.”

Không tiếp lời ông cụ.

Ông cụ giả vờ gõ quải trượng, cố ý hay vô ý mà nói về chuyện hôn sự: “Trợ lý sinh hoạt không giỏi chăm sóc con bằng người bên gối chăm sóc, vậy nên hãy giải quyết chuyện hôn nhân đi.”

Trong toàn bộ gia đình Hướng, chỉ có ông Hướng Đàn can thiệp vào hôn sự của Hướng Hồi Độ.

Đôi môi mỏng của Hướng Hồi Độ gợn lên thành một nụ cười chán nản: “Là cháu gái của mối tình đầu ông chọn sao?”

Ông Hướng: "Trăn Trăn có chỗ nào không tốt? Con bé xuất thân từ một gia đình trí thức, đoan trang, dịu dàng, tri kỷ, tài giỏi và xinh đẹp, là ứng cử viên sáng giá nhất và xứng đáng thân phận bà chủ của nhà họ Hướng."

Hồi đó, ông không thể công khai đem người phụ nữ mình yêu vào gia tộc và trở thành Hướng phu nhân phong quang.

Bây giờ cháu gái của đối phương và cháu trai của ông môn đăng hộ đối như thế, đương nhiên không muốn phá hỏng cơ hội kết hôn.

Dừng lại hai giây.

Thấy đầu bên kia điện thoại im lặng, không có đáp lại.

Ông cụ Hướng nói thêm: “Hơn nữa, để đổi tên nắm quyền một cách hợp pháp, con nên kết hôn, dù sao quy định của gia tộc là tối cao, và ông nội không thể đàn áp bọn họ quá lâu.”

Theo quy ước gia đình hàng thế kỷ của gia tộc, chỉ khi người thừa kế kết hôn, người đó mới có được chiếc nhẫn biểu tượng của gia đình và trở thành người nắm quyền thực sự.

Mặc dù Hướng Hồi Độ thực tế đang nắm giữ quyền lực.

Tuy nhiên nhẫn huy hiệu của gia tộc quan trọng nhất vẫn còn thiếu.

Năm ngoái, ông nội Hướng lâm bệnh nặng, sau khi Hướng Hồi Độ thực sự lên nắm quyền nhà họ Hướng, lục thân không nhận, đem toàn bộ sâu mọt trong công ty không mưu cầu chính sự thay thế, trong đó bao gồm cả trực hệ trong gia đình họ Hướng.

Nửa năm này, các thành viên trong tộc không ngừng gây rối, cho rằng Hướng Hồi Độ không có nhẫn huy hiệu của gia tộc, cho rằng địa vị của anh không có lý, không có tư cách đuổi bọn họ ra khỏi tập đoàn họ Hướng.

Dòng máu của gia đình Hướng chảy trong Hướng Hồi Độ, với khát vọng, tham vọng, sự kiểm soát, quyền lực và không muốn thua kém người khác.

Vì vậy, ông cụ Hướng tin chắc rằng cháu trai mình sẽ đồng ý cuộc hôn nhân cho dù vì chiếc nhẫn huy hiệu của gia tộc.

Đốt ngón tay thon dài của Hướng Hồi Độ hơi co lại, không để ý gõ vào lan can, lần này anh không từ chối: "Ông nội nói đúng, con thực sự nên kết hôn."

“Ông thích một cô cháu dâu đoan trang, hiền thục, dịu dàng tri kỷ sao?”

Vẻ mặt ông cụ Hướng trở nên thoải mái hơn: “Ông rất thích.”

Hướng Hồi Độ: “Con nhất định sẽ khiến ông hài lòng.”

-

Trong phòng.

Đan Chước vẫn ngồi trên ghế sofa nghi ngờ cuộc sống.

Rốt cuộc, khi nghe nói cô là một cô gái có làn da trắng ngần, xinh đẹp, dáng người thanh tú, thân hình mềm mại, tự giới thiệu mình làm hôn thê, phản ứng đầu tiên của đối phương là bật cười!

Đan Chước lúc đầu rất tức giận, sau đó bắt đầu nghi ngờ bản thân.

Cô nghe nói những người thừa kế của những gia tộc lớn này đều sẵn sàng chọn những người vợ thanh lịch và đoan trang.

Có phải cô đã vô tình bộc lộ bản chất thật của mình?

Tâm trí Đan Chước mở ra không thể dừng lại được. Nhặt chiếc gối chim cánh cụt trên ghế sofa.

Những ngón tay gầy gò siết chặt đôi cánh nhỏ ở hai bên gối, vô thức tác dụng lực, đầu ngón tay vốn có màu hồng nhạt đã chuyển sang màu trắng.

Khoảnh khắc tiếp theo, khi cánh cửa mở ra, đèn cũng được bật sáng.

Căn phòng đang tối tăm đột nhiên sáng lên.

Là Hướng Hồi Độ trở về rồi.

Đan Chước theo phản xạ ngồi thẳng dậy, buông con chim cánh cụt bị chà xát đến khi đôi cánh nhỏ bị biến dạng, đặt hai tay lên đầu gối, giữ tư thế ngay thẳng, lễ phép rồi hỏi ngay: “Giấy đăng ký kết hôn có đúng không? "

Giọng nói trầm tĩnh điềm tĩnh của người đàn ông chậm rãi truyền đến: "Là thật."

Ngay sau đó, anh từ dưới gầm bàn lấy ra một bản sao giấy đăng ký kết hôn khác, chậm rãi đẩy đến trước mặt Đan Chước: “Em có thể xem qua.”

Dưới ánh đèn trắng sáng, Đan Chước cũng lấy ra tờ giấy đăng ký kết hôn nhét trong túi xách, trải lên bàn cà phê. Hai tờ giấy đăng ký kết hôn được đặt cạnh nhau, rõ ràng là chúng được làm bằng giấy lụa mỏng cùng năm.