Mùa hè năm 2021, gia đình chuyển đến một ngôi nhà mới, cách tiểu khu ban đầu không xa, lối vào tiểu khu có trạm xe buýt, giao thông rất thuận tiện, khi đi xe buýt cuối cùng cũng không cần chạy đến trạm kế bên bệnh viện cộng đồng.
Không phải tuyến 43, mà là tuyến 51.
Lộ trình của xe buýt số 51 hoàn toàn khác với tuyến xe buýt số 43, hoàn toàn không có bất cứ trạm giao nhau nào.
Cô nghĩ, có lẽ cô sẽ không bao giờ đi lại chuyến xe số 43 nữa.
Nếu có đi lần nữa, cũng sẽ không gặp cậu.
Sau đó Dương Tịch Nguyệt đi đến Thất Trung một lần, căn tin của Thất Trung không còn nữa, bị dỡ bỏ. Quản lí của trường ngày càng trở nên nghiêm ngặt hơn. Siêu thị nhỏ kế bên trường mở rộng thêm quy mô, siêu thị ban đầu chỉ có một tầng, bây giờ thành hai tầng, tầng một bán các loại đồ ăn vặt, tầng hai bán văn phòng phẩm và sách vở. Các thể loại tiểu thuyết ở tầng hai cũng càng ngày càng nhiều. Lúc trước trong siêu thị chỉ có tạp chí, nếu như muốn mua cả quyển sách, cần gọi ông chủ đặt trước, ông chủ sẽ đặt mua trên mạng. Sau vài năm lại đến đây một lần, đã có một kệ sách cao, trên giá sách đặt đủ thể loại tiểu thuyết. Tốc độ bán hết của tiểu thuyết rất nhanh, mỗi tuần đều cần nhập hàng mới vào.
Trương Hán nói với cô rằng, con người không cần phải đối với một đoạn tình cảm đã định là không có kết quả tỏ ra không nỡ rời xa. Không có cái gì là vĩnh viễn, cũng không có thứ gì hoặc ai đó cậu chỉ cần kiên trì là có thể có được, chúng ta không thể việc gì cũng đều như mong muốn.
Xe buýt không phải lúc nào cũng đi tuyến 43, căng tin không phải lúc nào cũng ở đó, trong siêu thị không phải lúc nào cũng chỉ bán một loại sách, tất cả đều sẽ thay đổi, cho dù là người hay là vật, chúng ta có thể làm chỉ có chấp nhận.
Khoảng thời gian đó Dương Tịch Nguyệt thường bỏ ăn, hoàn toàn không thèm ăn, thường mất tập trung, khi gọi cô cô cũng không có phản ứng, tình trạng cơ thể ngày càng kém, mất ngủ, mơ nhiều. Qua không lâu, cả người sụt cân rất nhiều.
Rõ ràng trước đây vẫn tốt, ở trong trường nhiều thứ đã chiếm phần lớn cuộc sống của cô, bây giờ nghĩ ở nhà, khi không có việc gì làm lại không cách nào kiềm chế được mà nhớ đến cậu, nhớ lại đoạn tình cảm yêu thầm không đi đến đâu đó. Mỗi tối đều sẽ bị ác mộng giày vò, khi nữa đêm sẽ thường tỉnh dậy nghĩ đến cậu, nghĩ về chai nước đó, cho bản thân vô số giả thuyết có thể xảy ra.
Đoạn tình cảm độc diễn không đi đến đâu kia dường như hoàn toàn phá hủy cô, khiến cô thấy bại thảm hại, khiến cô rơi xuống mặt đất, thế nào cũng không trèo lên được.
Sau đó đến bệnh viện kiểm tra, cũng khám qua bác sĩ tâm thần, hóa ra vấn đề không quá lớn, không tính là quá nghiêm trọng. Chỉ là suy nghĩ quá nhiều tinh thần có hơi căng thẳng, dẫn đến cơ thể xuất hiện một chút vấn đề không thể tránh khỏi. Bác sĩ kê một đơn thuốc, cầm về đúng giờ làm theo chỉ dẫn của bác sĩ mà sử dụng, đồng thời định kỳ đến bệnh viện kiểm tra.
Dương Tịch Nguyệt đã rất nỗ lực muốn thoát ra. Không, là cô cần phải thoát ra, lần nữa trở thành một con người mới. Vì vậy cô rất nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn uống thuốc, đi đến bệnh viện tái khám.
Tất cả những gì có thể làm, cô đều làm.
Khoảng thời gian đó thường đi đến bệnh viện, thậm chí là có một khoảng thời gian Dương Tịch Nguyệt ngửi thấy thuốc khử trùng của bệnh viện liền muốn nôn, không những là cô muốn thường tới bệnh viện, trong khoảng thời gian cô bệnh, người lớn trong nhà cũng bị bệnh, thường đến bệnh viện thăm.
Dương Tịch Nguyệt cảm thấy mình đã trải qua mười năm cuộc đời trong bệnh viện. Quen thuộc với bệnh viện đến mức ngay cả khi nhắm mắt cũng có thể tìm thấy vị trí của khoa tương ứng.
-
Mùa thu năm 2021.
Dương Tịch Nguyệt từ bỏ kế hoạch thi nghiên cứu sinh, chuẩn bị tìm một công việc thực tập.
Rõ ràng Giang Thành có thể tìm được công việc rất tốt, nhưng Dương Tịch Nguyệt vẫn kiên trì đến Bắc Thành. Đi đến một thành phố hoàn toàn không quen thuộc. Rời khỏi Giang Thành chỉ là muốn cho bản thân thời gian cách cậu xa một chút, cô muốn nhân thời gian này bình tĩnh lại.
Bắc Thành bên đó trả lời tin nhắn rất nhanh, bảo cô nhanh chóng nhận việc.
Cô đơn giản thu dọn hành lý, kéo một chiếc vali nhỏ ngồi xe đến Bắc Thành.
Người trong xe không nhiều, Dương Tịch Nguyệt ngồi chỗ gần cửa sổ, đeo tai nghe bluetooth, chỉ đeo một bên tai. Trong tai nghe đang phát bài hát của Châu Kiệt Luân , Kể từ lần cùng cậu ngồi xe về Hải Thành, hai người ngồi trên xe nghe bài hát này, sau đó mồi lần ngồi xe cô đều sẽ nghe bài này, cũng không đổi qua bài hát khác.
Nhiều năm qua, cô không nhận được gì từ tình yêu thầm của cô, yêu thầm không trở thành thật, cũng vĩnh viễn sẽ không trở thành thật. Cô cũng vĩnh viễn không nói ra câu thích đó.
Đây là lựa chọn của cô, cô chọn làm một người bị câm không thể nói ra điều mình thích.
Cậu đối với cô giống như người chiến sĩ trên chiến trường không thể trở về, giống như con thuyền chìm vào trong biển sâu, giống như diều bị đứt dây không thể tìm về được, giống như cát trong tay chảy đi, lại nắm một nắm khác, cũng sẽ không giống như cũ nữa.
Mất cũng đã mất rồi, không thể lấy lại được, sai cũng đã sai rồi, không thể làm lại được.
Nhưng mà cô muốn cảm ơn cậu, cảm ơn cậu xuất hiện trong thanh xuân của cô. Thanh xuân của cô vô cùng bình lặng, là cậu ở trong thanh xuân bình lặng của cô, để lại một dấu ấn đậm nét.
Nhìn lại những ngày trước vẫn là biết ơn, biết ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của cô.
-
Dương Tịch Nguyệt thuê một căn nhà gần công ty nơi cô thực tập, phòng không lớn, rất nhỏ, có một phòng ngủ và một phòng khách, chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đầy đủ (*), miễn cưỡng có chút dáng vẻ của cuộc sống.
(*)Tuy nhà nhỏ nhưng lại đầy đủ tiện nghi.
Sống một mình đối với rất nhiều thứ đều không để tâm, không ăn cơm đúng giờ, không đi ngủ đúng giờ, giống như thờ ơ với cuộc sống.
Trương Hán học y rất bận, hai người thỉnh thoảng gặp nhau một lần, cùng nhau ăn cơm. Ở Bắc Thành xa lạ, có bạn thân nhất của mình bầu bạn, Dương Tịch Nguyệt cũng không cảm thấy khó khăn với cô đơn.
Nội dung công việc thực tập không khó lắm, nhưng mới gia nhập xã hội rất nhiều thứ đều không hiểu, chỉ có thể một bên học tập một bên hoàn thành nhiệm vụ công việc, có khi thỉnh thoảng tăng ca.
Từ khi ký hợp đồng với trang web, Dương Tịch Nguyệt cũng không ngừng viết tiểu thuyết. Vào buổi tối cũng sẽ bật đèn bàn viết tiểu thuyết. Mặc dù không nhiều người xem, bình luận cũng khen chê khác nhau, cho dù có thế nào Dương Tịch Nguyệt vẫn kiên trì viết tiếp, không dễ dàng gì bắt đầu làm, sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Áp lực công việc lớn, lại thêm mỗi tối đều phải viết tiểu thuyết, áp lực của Dương Tịch Nguyệt rất lớn, có khi buổi tối sẽ mất ngủ, ngủ không được. Nữa đêm tỉnh giấc việc duy nhất làm chính là xem lịch sử cuộc trò chuyện giữa cô và cậu.
Thậm chí, có khi xem một câu, đều có thể xem vô cùng lâu.
Từ lúc có phương thức liên hệ của cậu đến bây giờ, lịch sử trò chuyện của hai người bọn họ tùy ý lướt có thể lướt đến cuối. Nội dùng trò chuyện đơn giản, khách sáo, thỉnh thoảng ngữ khí thoải mái một chút, giống như một người bạn, nhưng cũng vì thân phận bạn bè. Hơn nữa từ lần cậu hẹn gặp cô kia, lần đó hai người ăn lẩu, cũng không có trò chuyện trên wechat nữa.
Nhưng mà, dường như từ sau lần đến Giang Đại thi gặp qua cậu một lần, hai người cũng không gặp lại nữa.
Cậu xem, mình không chủ động, cậu không chủ động, hai người chúng ta giống như người xa lạ, vĩnh viễn sẽ không có tiếp xúc.
Ngoài xem lịch sử cuộc trò chuyện, việc thích nhất vẫn là xem vòng bạn bè, xem vòng bạn bè của Lâm Đồng, xem vòng bạn bè của Hà Xuyên. Bởi vì, trong vòng bạn bè của hai người này, cậu có tỷ lệ xuất hiện cao nhất, cho dù là ở dạng văn bản hay là hình ảnh.
Có khi sẽ trò chuyện cùng với Tề Văn Lộ, nhưng mà phần lớn vẫn là cậu chủ động, nói chuyện với cậu vẫn khá vui vẻ, giữa hai người không vì lần gặp mặt nói chuyện đó mà xảy ra thay đổi gì cả, giống như bạn bè bình thường.
-
Sau khi thực tập kết thúc trở về Hải Thành, bệnh đến nhanh như núi đổ, Dương Tịch Nguyệt lại bị bệnh. Lần này với lần trước không giống nhau, trong người có một khối u. May mắn là phát hiện kịp thời, điều trị kịp thời, sau khi khám ra rất nhanh nhập viện làm phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật không lớn, là một cuộc phẫu thuật rất nhỏ. Sau khi phẫu thuật rất nhanh sẽ hồi phục lại sức khỏe.
Dịch bệnh vẫn trở lại, trong phòng bệnh chỉ cho phép một người nhà ở lại, cũng không cho phép người đến thăm, hai ngày sau ca phẫu thuật miệng vết thương vô cùng đau, mặc dù là phẫu thuật nội soi, miệng vết thương rất nhỏ, nhưng mà sau khi thuốc tê hết tác dụng vẫn là rất đau. Cả đêm không ngủ được, khi không ngủ được liền thích khóc, có lẽ là vết mổ kia đau chi chít, hoặc có lẽ vì nguyên nhân khác, vẫn luôn khóc. Không phát ra tiếng, chỉ là cuộn tròn lại trên giường bệnh, im lặng rơi nước mắt.
Lúc đó có mẹ ở bên chăm sóc, nhưng khi đau vẫn cố chịu đựng, không khóc thành tiếng.
Bác sĩ nói thuốc tê sau khi phẫu thuật sẽ hết, đau là việc rất bình thường, ngày đầu tiên bác sĩ đưa thuốc giảm đau, nhưng loại thuốc này uống nhiều không tốt nên toàn bộ cô tự mình chịu đựng.
Qua vài ngày đầu đã khá hơn một chút. Công việc ở đơn vị của mẹ bận chỉ xin nghỉ vài ngày, Dương Tịch Nguyệt đã có thể xuống giường đi lại, để cô ở một mình trong bệnh viện.
Cô lúc này đã hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân.
Buổi tối không ngủ được, thường nữa đêm khi và rạng sáng ở trong hành lang của phòng bệnh đi lại ngắm nhìn xung quanh, xem đồng hồ hiển thị đèn LED treo phía trên hành lang, nhìn chữ số Ả Rập màu đỏ không ngừng chuyển động, nhìn thời gian trôi đi.
Cuộc phẫu thuật nhỏ rất nhanh được xuất viện. Sau phẫu thuật vài lần đến bệnh viện kiểm tra lại cũng là tự mình đi, có khi thời gian đến bệnh viện hơi sớm, liền ngồi bên ngoài bệnh viện đợi, ở trên ghế dài bên ngoài cửa phòng cấp cứu đợi bác sĩ làm việc, nhìn người đến người đi, nhìn xe cấp cứu một chiếc lại một chiếc. Nhìn thấy có người bật khóc nức nở, có người lặng lẽ lau nước mắt, có người thở dài.
Đột nhiên đối với sinh mệnh có một cách hiểu khác, cảm thấy có một câu nói rất hay: Trân quý sinh mệnh, yêu cuộc sống.
Sau này trên vòng bạn bè của Hà Xuyên nhìn thấy cậu, nghe Hà Xuyên nói cậu đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh. Cô cảm thấy đây là việc trong dự đoán, dù sao chuyên ngành của cậu thi nghiên cứu sinh tiếp tục đào tạo sâu mới là lựa chọn tốt nhất. Ký túc xá bọn họ đều cùng một chuyên ngành, tất cả bạn cùng phòng đều chọn thi nghiên cứu sinh, thường nhìn thấy Hà Xuyên đăng ảnh ký túc xá bọn họ cùng nhau đến thư viện học.
Nghe nói Tề Văn Lộ vừa chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, vừa tính ra nước ngoài du học.
Mọi người đều đang tiếp tục kế hoạch và chuẩn bị cho cuộc sống và cuộc đời của mình trong tương lai, chỉ có một mình Dương Tịch Nguyệt, đi trên đường phố ở Hải Thành không mục đích, nhìn người qua lại, không biết bản thân nên làm cái gì.
Cô không chọn thi nghiên cứu sinh, lúc đầu thi vào Đại học Tài chính Kinh tế Giang Thành, chuyên ngành bị điều chỉnh, sau đó cũng không đổi chuyên ngành. Vượt qua kỳ thi nghiên cứu sinh đối với Dương Tịch Nguyệt mà nói thực sự là quá khó, chuyên ngành muốn thi và chuyên ngành của trường Tài chính khác biệt quá lớn, hầu như là không liên quan đến nhau. Lại thêm sức khỏe không tốt nên bỏ việc thi nghiên cứu sinh này.
Sau này nghĩ lại, nếu như bản thân vẫn còn lúc mười tám tuổi, nếu như có thể quay trở lại năm mười tám tuổi, cô nhất định sẽ dũng cảm, dũng cảm làm việc mình muốn làm, cho dù là sự việc hay là người.
[Mình cho bản thân tìm ra rất nhiều lý do để quên đi cậu, nhưng mà không có cái nào có thể được mình chấp nhận. ——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 01 tháng 12 năm 2021.]