Nhưng Cậu Đã Không

Chương 28

Năm 2020 đối với tất cả mọi người mà nói, là một năm không bao giờ quên được.

Đối với Dương Tịch Nguyệt cũng như vậy.

Đầu năm đó, một trận dịch bùng phát ở trong nước. Trên thực tế, ngay từ cuối năm 2019, trường hợp nhiễm bệnh đầu tiên đã được phát hiện ở một thành phố nào đó, nhưng mà khi không hiểu rõ về virus này, rất bỡ ngỡ, cũng không nắm vững cách chữa trị thích hợp. Đầu năm 2020 không thể kiểm soát, tình hình bệnh dịch bùng nổ quy mô lớn.

Lúc đầu, người dân ở Hải Thành không coi trọng việc này mà vẫn tiếp tục đón Tết sôi nổi, chuẩn bị đồ Tết, mua sắm các loại đồ dùng ngày Tết, mua quần áo mới, nhưng đợi đến khi vài ngày gần đến Tết, dịch bệnh bùng phát, tất cả mọi người đều bị kẹt ở nhà. Muốn ra ngoài cũng không được, muốn quay về cũng không quay về được.

Tết năm nay, không có pháo hoa, không có sum vầy, nếu có là chỉ là nỗi sợ vô tận.

Những khu vực có dịch bệnh nghiêm trọng nhất đã lệnh đóng cửa, những khu vực khác người dân hạn chế di chuyển, có nơi thậm chí tới tiểu khu, tới cửa nhà cũng không thể đi ra, cửa tiểu khu lắp đặt hàng rào bảo vệ, bất cứ chiếc xe nào cũng không cho phép vào, trong tiểu khu không thể vào cũng không thể ra.

Vật tư trong nhà trong thời gian nghĩ Tết chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, chỉ là thiếu khẩu trang, từ trước đến nay không có ai nghĩ tới, khẩu trang sẽ trở nên quan trọng như vậy, sẽ khan hiếm như vậy, khẩu trang giá cao ngất trời, rất nhiều người tranh mua với giá cao.

Bà Dương có một người bạn làm việc ở hiệu thuốc, sớm đã tích trữ rất nhiều khẩu trang, bà Dương nhờ bạn mình mua một số khẩu trang.

Bị kẹt ở nhà, mỗi ngày ngoài xem tin tức, thấy lượng người tăng lên, cái gì cũng không làm được,vô hình trung tăng thêm cảm giác lo lắng. Các bộ phim truyền hình và điện ảnh mà Trương Hán giới thiệu đều đã xem qua, cũng đọc rất nhiều tiểu thuyết, nhưng vẫn rất buồn chán, đồng thời cũng rất lo lắng.

Hôm đó do dự rất lâu, gửi tin nhắn cho Trần Hoài Dữ.

Dương: [Có đó không?]

Trần: [Ừm.]

Dương: [Dịch bệnh rất nghiêm trọng, nhớ chú ý an toàn.]

Trần: [Cậu cũng vậy.]

Trần: [Cậu có khẩu trang không?]

Dương: [Có.]

Trần: [Ừm.]

Trần Hoài Dữ chỉ dựa vào quan hệ bạn bè giữa hai người, khi cô quan tâm cậu, cũng quan tâm đến cô một chút. Ngoài ra, cái gì cũng không có. Rõ ràng cuộc trò chuyện giữa hai người nên kết thúc, nhưng Dương Tịch Nguyệt muốn tìm đề tài nói chuyện, muốn nói chuyện cùng cậu, những nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không biết nên nói gì.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là chỉ có một chủ đề.

Mỗi lần đều lấy Lâm Đồng ra làm cái cớ.

Dương: [ Trước đây nghe nói Lâm Đông muốn về nước, bây giờ có phải không về được không?]

Trước đây Lâm Đồng nói qua, đợi sau khi cậu về nước sẽ tụ hợp với mọi người, những người có quan hệ tốt.

Trần: [ Không về được, dịch bệnh nghiêm trọng.]

Dương: [Ừm.]

Dương Tịch Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, qua lớp kính cửa sổ nhìn ra ngoài, trời bên ngoài đã hoàn toàn tối, trên bầu trời không có nhiều sao, chỉ có một số. Hơi ló đầu ra nhìn xuống, ngoài đường không có một ai, chỉ có ánh đèn mờ nhạt, ánh sáng đang nhấp nháy.

Bên ngoài vắng tanh, thậm chí trên đường cũng không nhìn thấy xe.

Thời gian này những năm trước, trên đường chắc sẽ có rất nhiều xe, khi vào ngày rằm, Hải Thành còn có lễ hội đèn l*иg, mỗi năm Trương Hán đều thích dẫn cô đi chơi, ăn các món ngon, đoán câu đố. Nhưng năm nay cái gì cũng không có, tất cả mọi người đều ở trong nhà.

Nhìn chằm chằm ra cửa sổ một lúc, chốc lát lấy lại tinh thần, cười một tiếng.

Gửi tin nhắn cho cậu.

Dương: [Chú ý an toàn.]

Trần: [Ừm, cậu cũng vậy.]

Năm đó dịch bệnh tràn lan, kế hoạch về nước của Lâm Đồng bị đảo lộn, hoãn lại thời gian về nước, thường hỏi thăm trên Wechat có cần cậu bên nước ngoài mua một số khẩu trang chuyển về cho bọn họ hay không, hỏi người nhà bên đây bây giờ có mua được khẩu trang không. Luôn chú ý đền tình hình dịch bệnh trong nước.

Bàng Hàn Văn trong quân đội, bởi vì tình hình dịch bệnh, nghĩ phép hai ngày cũng không có, vốn dĩ Lưu Tĩnh Vũ muốn tranh thủ hai ngày đó, ngồi xe đến thăm cậu, nhưng bây giờ tới tiểu khu cũng không thể đi ra, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong nhà. Hai người vốn dĩ bình thường liên hệ không nhiều, bây giờ lại càng ít.

Ban đầu kế hoạch khai giảng vào tháng 3, bởi vì dịch bệnh, khai giảng lùi lại, thời gian khai giảng vẫn chưa quyết định. Học sinh các khu vực cả nước đều bắt đầu học trực tuyến. Dương Tịch Nguyệt cũng gia nhập đội quân học trực tuyến hoành tráng này. Mỗi ngày ngồi, nằm, ngoài chơi điện thoại thì là học trực tuyến.

Lớp học trực tuyến nhàm chán hơn lớp học ngoại tuyến, hoàn toàn không có bất kì ý nghĩa gì.

Lần đó cùng Lưu Tĩnh Vũ gọi video, nói đến dịch bệnh ở nhà học trực tuyến, muốn làm việc gì đó để gϊếŧ thời gian. Phim truyền hình, phim điện ảnh, tiểu thuyết đều đã xem hết, hoàn toàn không tìm được việc gì khác để làm, cũng không thể ra ngoài, chỉ có thể ở trong nhà.

Lưu Tinh Vũ thích đọc tiểu thuyết, khi học cấp 3 thường kéo Dương Tịch Nguyệt cùng xem. Nghĩ tới việc này, Lưu Tĩnh Vũ đột nhiên cảm thấy Dương Tịch Nguyệt có thể ở nhà viết tiểu thuyết, ít nhất có việc để làm: “Mặt Trăng, cậu ở trong nhà có thể viết tiểu thuyết đó, mình nhớ hồi cấp ba, cậu làm văn không phải viết rất tốt sao.”

Dương Tịch Nguyệt cảm thấy cô thật sự vừa nghĩ ra liền nói ra: “Viết tiểu thuyết và viết văn hoàn toàn khác nhau.”

"Không sao, cậu thử trước đi."

Dương Tịch Nguyệt ban đầu không có đặt trong lòng việc này, đến khi sau này có một lần, bản thân thật sự là quá nhàm chán, mở máy tính bắt đầu viết tiểu thuyết.

Xem qua không ít tiểu thuyết, các thể loại đều có, cô xem rất hỗn tạp, nhưng thật sự tự mình viết vẫn là có chút khó khăn, từ từ tìm hiểu từng chút từng chút một, cũng dần dần viết ra.

Cô đặt cho mình một bút danh, trong tên có mùa xuân cậu và cô đều thích.

Vào tháng 4 năm 2020, Dương Tịch Nguyệt bắt đầu viết tiểu thuyết, tháng bảy ký hợp đồng với trang web, cuộc sống mỗi ngày ngoài học trực tuyến chính là viết tiểu thuyết, có việc để làm cũng không xem là quá nhàm chán.

Sinh nhật của cậu là vào mùa đông, thích mùa xuân. Vì vậy câu chuyện cô viết, thời gian và ngày quan trọng trong câu chuyện, đều là vào mùa đông hoặc là mùa xuân.

Cô viết qua nhiều vai nam chính, hầu như là có phân nữa nam chính đều họ Trần. Dương Tịch Nguyệt không giỏi trong việc chọn tên, mỗi lần khi nghĩ nam chính họ gì, trong đầu hiện lên đầu tiên chính là họ Trần, Nhĩ Đông Trần, Trần của Trần Hoài Dữ.

Nam chính trong chuyện đều thích mặc quần áo màu đen, tóc ngắn, mắt một mí.

Lối viết của cô không hay, rất bình thường, ban đầu không có nhiều đọc giả, không có người xem, nhưng vẫn kiên trì viết tiếp. Sau này xem lại tiểu thuyết cô viết, mỗi nhân vật nam chính họ Trần, hoặc ít hoặc nhiều đều có hình bóng của Trần Hoài Dữ.

Nhưng đó là chuyện sau này.

Cứ xem như là ý đồ riêng của cô.

Ngay cả bút danh cô chọn cũng có mùa xuân mà cậu thích.

Dương Tịch Nguyệt khi đó hy vọng cậu và cô, hai người bọn họ sau này có thể trải qua mỗi mùa xuân cùng nhau.

[Chú ý an toàn, bình bình an an. ——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 22 tháng 5 năm 2020]