Nhưng Cậu Đã Không

Chương 8

Kỳ nghỉ hè luôn rập theo một khuông khổ, không đi chơi với Trương Hán, thì ở nhà xem phim truyền hình, hầu hết thời gian vẫn là không thích ra ngoài nhiều, mùa hè quá nóng nên luôn thích ở nhà.

Dành cả tuần cuối cùng để hoàn thành bài tập về nhà một cách điên cuồng, rất nhanh lại khai giảng.

Ngày khai giảng hôm đó thời tiết rất nóng, mùa hè ở Hải Thành luôn oi bức, thỉnh thoảng có gió thổi qua nhưng chẳng có tác dụng gì. Mặt trời thiêu cháy mặt đất, dường như có thể ngửi thấy mùi lạ do mặt đường tỏa ra do nhiệt độ cao. Ngay cả không khí cũng nóng bức, cả người giống như bị bao bọc bởi hơi nóng.

Sáng sớm xách vali của bản thân chuẩn bị đồ đạc, đóng gói đầy đủ. Một mình xách vali bước ra khỏi nhà, bắt xe buýt đến trường.

Dương Tịch Nguyệt ngồi trên một chiếc ghế đơn ở giữa xe buýt. Bên cạnh là chiếc vali nhỏ của cô, trên vali có một chiếc túi giấy đựng một số đồ lặt vặt.

Trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ngoài cửa sổ xe chói chang, vành mũ cô hơi thấp, che đi một phần ánh nắng.

Vì vậy mới không thấy người bước vào từ cửa trước.

Cho đến khi trước mắt xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng. Đôi giày được chủ nhân chùi rất trắng, nghe thấy giọng nói phát ra từ phía trên đầu——

"Dương Tịch Nguyệt?"

Đây là lần đầu tiên Dương Tịch Nguyệt nghe thấy cậu gọi tên cô.

Giọng nói của cậu rất trong trẻo, khi cậu gọi tên cô, trong giọng điệu có chút nghi ngờ, nhưng trong sự nghi ngờ mơ hồ này vẫn có sự chắc chắn. Chắc cậu đã chắc chắn rằng, cô gái đang cúi đầu ngồi trên ghế chính là người mà cậu đang nói đến.

Cậu không nhận nhầm người.

Dương Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trần Hoài Dữ đang đứng trước mặt mình.

"Thật trùng hợp." Cô mỉm cười chào cậu.

Cứ tưởng hôm nay là ngày đầu khai giảng, nên sẽ không gặp cậu trên xe buýt, trời nóng thế này, ba mẹ cậu chắc sẽ đưa cậu đến trường, nhưng không ngờ lại gặp được cậu trên xe.

“Ừ, cậu cũng đi chuyến này à?” Trong ấn tượng của Trần Hoài Dữ, hình như chưa gặp qua cô mấy lần.

"Ừ, mình thường ngồi." Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn vị trí cằm của cậu, nhìn đâu cũng có thể nhìn thấy góc hàm dưới gầy gò, hầu kết hơi nhỏ nhô lên trên cổ, bên cạnh có một nốt ruồi rất nhỏ rất nhỏ.

"Mình cũng vậy." Có vẻ như đó là một sự trùng hợp bất ngờ.

Trong cuộc sống có quá nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, có thể xảy ra ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào khiến tất cả chúng ta đều trở tay không kịp hoặc là hoảng hốt lộn xộn. Để chúng ta không biết làm thế nào, hoặc kiên trì đến cùng đối mặt với nó. Có người thành thạo, có người chân tay lúng túng, có người bình tĩnh hòa nhã, có người nhịp tim đập loạn.

Giống như cậu và cô.

Trên xe buýt không còn nhiều ghế, ngoại trừ một vài ghế ở hàng sau, chính là ghế phía sau Dương Tịch Nguyệt.

Cậu không đi về phía sau mà ngồi ngay phía sau cô.

Có thể cậu nghĩ ngồi phía sau phiền phức quá, ngồi phía trước sẽ tiện hơn, hoặc có một số lý do khác.

Dương Tịch Nguyệt đều không biết.

Cô ngồi trước mặt cậu, quay lưng về phía cậu, lưng gần như cứng đờ. Thậm chí tới thở cũng khó khăn, rất căng thẳng. Thậm chí còn cảm thấy mình đang thở mạnh hơn, thậm chí cậu có thể nghe thấy nó.

Theo bản năng, kiểm soát tần suất của hơi thở.

Đường đi kéo dài khoảng hai mươi phút, cô gần như bất động, sợ rằng bản thân có hành động gì đó sẽ thu hút sự chú ý của cậu, nhưng lại sợ cậu sẽ không nhìn thấy mình hoặc phớt lờ mình đi.

Muốn cậu chú ý đến mình, nhưng lại không muốn cậu chú ý đến mình.

Cho đến khi xe buýt đến trạm.

Đã đến trường học.

Cô vô thức chờ đợi, nghĩ rằng đợi cậu đi xuống trước, sau đó cô mới đi xuống.

Nhưng cậu đã không làm thế.

Cậu đứng dậy, trên lưng đeo một túi hành lý lớn, đứng bên cạnh cô: “Không xuống xe à?” dường như cho rằng cô quên xuống xe.

“Xuống xe chứ.” Cô đứng dậy, vội vàng xách vali xuống xe.

Có một bậc thang bên đường nơi xe buýt dừng lại. Dương Tịch Nguyệt cầm vali, rất bất tiện. Khi xuống xe, giữa bậc thang và vali có va chạm nhẹ, tuy lực không mạnh nhưng vali rất nặng, cô không cầm vững, bị vali kéo lại, không cẩn thận mất thăng bằng vấp ngã.

May mắn, Trần Hoài Dữ ở phía sau nhanh tay lẹ mắt giúp đỡ. Cậu đỡ chiếc vali sắp ngã của cô và giữ cô lại, ngăn cô khỏi ngã.

“Cám ơn.” Cô không quay đầu lại mà liếc nhìn động tác của anh, hơi cụp mắt xuống, tựa hồ đang mỉm cười.

"Không có gì"

Thực ra đây không phải là lần đầu tiên cô nói lời cảm ơn với anh.

Cô nhớ lại lần trước cũng ở trên xe buýt, lý do gần như tương tự.

Có lẽ cậu không nhớ, hoặc có thể cậu không để tâm, có lẽ lần đó trên xe buýt cậu chỉ thuận tay giúp đỡ, đối với cậu mà nói không đáng để nhắc đến.

Nhưng đối với cô mà nói, nó không giống nhau.

Đó là việc có thể khiến cô nhớ rất lâu.

Sau khi xuống xe, hai người chia nhau ra.

Cậu đi thẳng về phía cổng trường, còn cô đi về phía siêu thị nhỏ cạnh trường.

Lưu Tĩnh Vũ bảo cô sau khi đến trường đừng vội vào, mà giúp cô mua vài cuốn tiểu thuyết tạp chí kỳ mới ở siêu thị nhỏ cạnh trường. Lưu Tĩnh Vũ được cha mẹ đưa tới đây, không thể đi siêu thị mua được, sau khi vào trường thì không thể đi ra, nên cô nhờ Dương Tịch Nguyệt giúp mua mấy cuốn sách.

"Wooooo! Một kì nghĩ không gặp! Nhớ cậu quá đi!" Dương Tịch Nguyệt bước vào lớp, vừa đặt cặp sách xuống thì đã nhận được cái ôm của Lưu Tĩnh Vũ.

Dương Tịch Nguyệt cảm thấy khó thở trong giây lát.

Lưu Tĩnh Vũ ôm quá chặt, lực quá lớn, xem dáng vẻ chắc là thật sự rất nhớ cô.

“Không phải chúng ta vừa mới gặp nhau vào tuần trước sao?”

"Cậu chưa nghe qua câu nói một ngày không gặp như cách ba thu sao? Tính như vậy thì chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp nhau rồi?"

Dù Dương Tịch Nguyệt có nói gì đi chăng nữa, Lưu Tĩnh Vũ cũng điều trả lời được.

Cô dở khóc dở cười.

"Nhanh, nhanh, nhanh! Mặt Trăng, cậu lấy bài tập tiếng Anh của cậu ra cho mình xem xem." nói xong vỗ vai Thẩm Giai phía trước mặt và nói: "Giai Giai, cậu lấy môn Toán của cậu đưa mình xem xem."

Sau khi lấy bài tập Toán của Thẩm Giai, thấy Dương Tịch Nguyệt vẫn chưa lấy bài tập tiếng Anh ra, cô nói: "Nhanh lên Mặt Trăng, Tiếng Anh của cậu tốt hơn, mình dùng bài tập của cậu một chút."

Thì ra đây không phải là nhớ cô, mà là nhớ bài tập tiếng Anh của cô. Dương Tịch Nguyệt mỉm cười, lấy bài tập tiếng Anh trong cặp ra đưa cho cô.

"Những bài tập này, tiếng Anh và Toán có nhiều phần trắc nghiệm. Hôm nay cậu ấy đến trường từ rất sớm để đợi hai người!" Bàng Hàn Văn ở phía sau duỗi đầu ra báo cáo.

"Bàng Hàn Văn, tại sao cậu phiền như vậy chứ?" Lưu Tĩnh Vũ chán ghét Bàng Hàn Văn. Luôn phá đám cô, đặc biệt chán ghét.

Thẩm Giai ở phía trước cười quay người nói: "Được rồi các cậu, nhanh viết xong trước khi các cậu ấy thu bài tập về nhà.” Vào ngày đầu tiên khai giảng, buổi sáng sẽ không thu bài tập, đại diện các môn chỉ cần thu bài tập và nộp cho giáo viên vào trước buổi tự học tối.

Dương Tịch Nguyệt cúi đầu thu dọn đồ đạc trong cặp, liếc nhìn Lưu Tĩnh Vũ đang bận làm bài tập về nhà, mỉm cười, lấy cuốn tiểu thuyết tạp chí giúp Tĩnh Vũ mua từ ngoài trường vào, không nói với cô ấy, nhét thẳng vào học bàn của Lưu Tĩnh Vũ.

"Này Mặt Trăng, cậu đã mua nó cho mình!"

Đều nói không thể làm hai việc cùng một lúc, nhưng Dương Tịch Nguyệt cảm thấy, Lưu Tĩnh Vũ có thể làm được. Và còn được coi là đã dùng đến trình độ cao nhất.

"Được rồi, trước đừng đọc nữa, tranh thủ thời gian làm xong bài tập về nhà đi." Dương Tịch Nguyệt ngăn cản bàn tay đang định thò vào hộc bàn của Lưu Tĩnh Vũ. Xem dáng vẻ của Lưu Tĩnh Vũ, bài tập về nhà này, trong một thời gian ngắn sẽ không làm xong.

Trong khi nói không để ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Hoài Dữ từ ngoài cửa đi vào.

Lúc này trời đã sáng, mặt trời đã xuất hiện, tia nắng vàng óng xuyên qua kính cửa sổ, chiếu thẳng vào bục giảng và bảng đen.

Rõ ràng là cậu vào trường sớm hơn cô, nhưng lại vào lớp muộn hơn cô.

Cậu bước vào từ cửa trước, đi qua bục giảng. Khi đi ngang qua bục giảng, ánh nắng chiếu qua mặt cậu, để lại một vệt vàng, nhưng vì cậu đi qua nên ánh sáng nhanh chóng biến mất trên mặt cậu, không để lại dấu vết.

"Mặt Trăng Mặt Trăng, tiếng Anh này có quá nhiều câu hỏi trắc nghiệm, mình đều xem tới hồ đồ rồi, cậu giúp mình đọc đáp án nhé. Năm câu một nhóm, có thể đọc sai vài câu, không thể để giáo viên nhìn ra cái của mình với của cậu giống nhau."

Dương Tịch Nguyệt rời mắt khỏi cậu. Cầm bài tập lên, bắt đầu đọc đáp án cho Lưu Tĩnh Vũ.

Một bên đọc đáp án cho Lưu Tĩnh Vũ, một bên lơ đãng nhìn cậu, cô thấy cậu đang nói chuyện với Lâm Đồng.

-

Tuần đầu tiên của học kỳ mới, nhà trường sẽ tổ chức lễ chào cờ tại quảng trường nhỏ như thường lệ.

Lá cờ được kéo lên vào thứ Hai, nhà trường yêu cầu tất cả học sinh phải mặc đồng phục.

Việc quản lý ở trường Thất Trung không đặc biệt nghiêm ngặt, ngoại trừ lễ chào cờ vào thứ Hai hàng tuần, những thời điểm khác học sinh không cần phải mặc đồng phục.

Đồng phục của trường Thất Trung có màu đỏ và trắng, in logo của trường trước ngực phải. Sự kết hợp giữa hai màu đỏ và trắng thực sự khiến người ta không thể thích nổi. Không học sinh nào thích mặc đồng phục, nhất là những bộ đồng phục giống nhau, không đẹp mắt.

Nhưng Dương Tịch Nguyệt rất thích.

Không phải cô thích bộ đồng phục này mà là khi cô mặc bộ đồng phục này vào thứ Hai hàng tuần, cô và cậu đều mặc quần áo giống nhau. Nó luôn khiến cô nảy sinh cảm giác rằng hai người họ đang mặc quần áo đôi.

Nhưng đồng thời, cô cũng biết rõ đây chỉ là một ý nghĩ buồn cười.

Trong lớp mọi người đều mặc đồng phục học sinh, Dương Tịch Nguyệt luôn cảm thấy, đồng phục của Lưu Tĩnh Vũ có vẻ hơi khác so với đồng phục của những người khác, nhưng nhìn vào, không phải lúc nào cũng thấy được sự khác biệt.

Sau khi nhìn vài cái, cuối cùng cũng nhìn ra.

“Sao ống quần đồng phục của cậu thu lại vậy?” Ống quần đồng phục của Lưu Tĩnh Vũ hơi thu lại, trong khi ống quần đồng phục của người khác lại lỏng lẻo, tạo cảm giác ống quần hơi rộng.

“Mẹ mình là thợ may nên mình đã nhờ bà thu nhỏ ống quần của mình lại.” Như để khoe khoang, Lưu Tĩnh Vũ khoe ống quần của mình trước mặt Dương Tịch Nguyệt. "Thế nào? Có phải trông nó đẹp hơn so với ban đầu nhiều?"

"Ừ, trông đẹp hơn nhiều." Ống quần ban đầu trông luộm thuộm, bừa bãi, trông không được gọn gàng cho lắm, nhưng sau khi Lưu Tĩnh Vũ thay đổi, cả người trông gọn gàng hơn rất nhiều.

“Nếu thấy đẹp, đợi cuối tuần mình sẽ bảo mẹ làm cho cậu.”

"Được."

Khi cờ được kéo lên ở quảng trường nhỏ, mỗi lớp đứng thành hai hàng, có thể đứng tùy ý. Mọi người đều ngầm hiểu rằng nam sinh một hàng, nữ sinh một hàng, số lượng nam sinh trong lớp xã hội ít hơn nữ sinh, nên nhiều nữ sinh tự động đứng sau nam sinh.

Dương Tịch Nguyệt đứng phía sau Lưu Tĩnh Vũ và trước mặt Thẩm Giai, ở bên phải, phía trước cách khoảng vài người, Trần Hoài Dữ đứng ở phía trước.

Cậu đứng thẳng, Lâm Đồng ở phía sau thỉnh thoảng nói chuyện với cậu, thấy cậu không đáp lại, đưa tay đẩy lưng cậu, khiến cậu càng lạnh lùng hơn.

Cô nhìn theo bóng lưng cậu, không biết vì sao đột nhiên mỉm cười, hơi cúi đầu, nơi khóe miệng không giấu được nụ cười.

-

Trong tiết Toán, giáo viên Toán phát bài thi.

"Bộ đề thi này tôi đơn giản xem qua một chút, các câu hỏi tương đối tập trung, tôi trước tiên sẽ nói về những câu có nhiều vấn đề hơn."

Bình thường trong giờ toán, một trang bài thi giáo viên chỉ có thể giảng một tiết, giáo viên chỉ có thể dạy một bài với một bài kiểm tra, rất nhàm chán, nhưng Dương Tịch Nguyệt vẫn kiên trì nhìn lên bảng. Còn Lưu Tĩnh Vũ ở bên cạnh, đang cúi đầu đọc tiểu thuyết tạp chí.

Giáo viên dạy toán thường giảng trên bục, hiếm khi xuống đi xung quanh, vì vậy càng khiến Lưu Tĩnh Vũ càng thêm không kiêng nể gì cả. Cúi thấp đầu, đem bản thân trốn sau chồng sách, đọc tiểu thuyết tạp chí.

Dương Tịch Nguyệt bình thường cũng đọc tiểu thuyết, nhưng không có si mê như Lưu Tĩnh Vũ. Cô thỉnh thoảng mượn tiểu thuyết của Lưu Tĩnh Vũ để đọc sau khi tự học, làm xong bài tập vào buổi tối.

Sau giờ học, Lưu Tĩnh Vũ kéo Dương Tịch Nguyệt nói về cuốn tiểu thuyết cô đọc khi lên lớp.

"Đọc tiểu thuyết thật sự bổ sung rất nhiều kiến thức. Ví dụ như ngôn ngữ của hoa hướng dương là trong mắt em không có ai khác, xung quanh đều là anh. Hoa Cát Cách có nghĩa là tình yêu vĩnh cửu. Oải hương có nghĩa là chờ đợi tình yêu."

“Còn có một loại rất đặc biệt, cỏ đuôi chó, chính là yêu thầm.”

Đây là cuộc trò chuyện đơn giản, có lẽ Lưu Tĩnh Vũ chớp mắt liền quên đi, nhưng Dương Tịch Nguyệt thì khác, đối với một câu chuyện rất nhỏ, cô có thể nhớ rất lâu rất lâu.

Tiết thể dục đó vẫn là tự do hoạt động.

Dương Tịch Nguyệt đang đi loanh quanh sân vận động, bên cạnh bức tường của sân vận động, nhìn thấy một đám cỏ đuôi chó giữa đám cỏ dại.

Bình thường cô sẽ không để ý đến điều đó, và những đám cỏ dại bên cạnh tường, trường học sẽ thường xuyên dọn sạch. Đây là lần đầu tiên cô để ý đến cỏ dại bên cạnh tường.

Dọc theo bức tường có rất nhiều cỏ dại, cỏ đuôi chó nằm ngay giữa đám cỏ dại đó, nó không có gì khác biệt so với những loại cỏ dại khác.

Đột nhiên nhớ ra, có lần nhà trường yêu cầu học sinh bọn họ ra sân vận động nhổ cỏ trong giờ ra chơi, dưới sự chỉ huy của giáo viên, toàn bộ cỏ ven tường đều bị nhổ hết.

Cùng với cỏ đuôi chó.

Trong ấn tượng của mọi người, cỏ đuôi chó là một loại cỏ dại. Nó không dễ thấy chút nào, hoàn toàn không đáng để xem nhiều hơn một lần.

Giống như yêu thầm, ai cũng không biết, chỉ có bản thân biết. Ẩn mình trong góc bí mật nhất, thầm thích một ai đó, không nói ra, cũng không ai biết, hoàn toàn trốn khỏi ánh sáng, hoàn toàn không bị người khác chú ý đến.

Đây là yêu thầm.

Dương Tịch Nguyệt là người đầu tiên trở lại lớp học sau giờ thể dục, Lưu Tĩnh Vũ kéo Thẩm Giai đi vệ sinh, vì vậy Dương Tịch Nguyệt một mình trở về lớp học.

Dương Tịch Nguyệt ngồi vào chỗ, lấy ra sách giáo khoa cần thiết cho tiết học tiếp theo. Mở sách ra, chờ Lưu Tĩnh Vũ và Thẩm Giai trở về, chờ tiết học tiếp theo.

Nhìn mọi người lần lượt đi vào từ cửa trước và cửa sau.

Dương Tịch Nguyệt cúi đầu, giả vờ đang học bài.

Cô nghe thấy giọng nói của họ——

"Này, anh Trần, ai ném cọng cỏ lên bàn của cậu thế?"

“ Không biết."

“Vậy mình vứt nó đi cho cậu.”

"Ừm."

Cọng cỏ, đúng vậy, trong mắt mọi người, đó chỉ là một cọng cỏ mà thôi.

[Ngôn ngữ của cỏ đuôi chó là tình yêu thầm kín. ---Trích nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 28 tháng 10 năm 2016]