Sửa Chữa Kịch Bản, Tôi Phải Yêu Lại Từ Đầu

Chương 13: Hàng xóm thân thiết?

Cao Hi Hòa cũng không để tôi phải đợi lâu, chừng hai phút sau đã đóng sổ rồi đứng dậy. Đơn giản dặn dò nhân viên thêm mấy câu xong, cậu ta chậm chạp theo tôi đi bộ về. Nắng trưa vàng rực, có chút oi bức. Trên người tôi nhớp nháp mồ hôi, có chút khó chịu.

“An Khả Thanh ở nhà là người như nào?”

Tiếng của Cao Hi Hòa lẫn vào với tiếng ve sầu mùa hạ, giọng nói có chút không chân thực. Tôi rất muốn mỉa mai thêm vài câu nữa, nhưng khi tôi ngước lên và chạm phải ánh nhìn của cậu ta, những lời nói cợt nhả đã đến cổ họng rồi lại không thể nào thốt ra được nữa. Tôi cẩn thận lục tìm trong ký ức của nguyên chủ, nhưng mà…

“Không biết… Lúc tôi đến nơi này, cũng là lúc cô ta được người nhà họ Thường đón đi. Trước mặt quản gia, cô ta làm đổ chén trà lên người trong lúc đi tới gần tôi, rồi tự ngồi khóc cứ như thể tôi hất đống trà đó vào người cô ta vậy. Sau đó thì quản gia vội vàng đưa cô ta đi, còn tôi thì bị đánh một trận. Thế đấy.”

Dưới cái nắng của đầu hè, da mặt của Cao Hi Hòa đã trắng lại càng thêm trắng. Cậu ta mở miệng, giọng hơi khàn:

“Thường Tú Viên, tôi…”

“Anh Cao, giờ nói cái gì thêm cũng đều là thừa thãi.” Tôi lạnh lùng cắt ngang, “Từ giờ cho tới khi có kết quả thi đại học thì tôi vẫn còn ở đây, nhưng sau đó thì chúng ta cũng chẳng còn gặp lại nhau nữa. Những điều gì không còn quan trọng thì cũng không cần phải nói ra.”

Một câu nói đã cắt đứt tất cả những gì sau đó có thể xảy ra. Chúng tôi cùng trở về trong trầm mặc.

Giữa trưa, ngay lúc tôi vừa dọn xong xuôi và đang chuẩn bị làm đồ ăn thì tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên. Tôi lại gần cửa, ghé người nhìn qua lỗ mắt mèo thì thấy một người phụ nữ.

“Chào con.”

Tôi vừa mở cửa, người phụ nữ ấy đã nở nụ cười ngọt ngào:

“Cô là Cao Tâm. Con là người mà bé Vi Vi giới thiệu đúng không?”

Cao Tâm rất trẻ, và xinh đẹp. Ngoại hình của Cao Hi Hoà phần lớn được di truyền từ cô ấy, khác biệt duy nhất chỉ là Cao Tâm nữ tính và mềm mại hơn rất nhiều. Nếu cậu ta có đứng cạnh mẹ mình, ai cũng chỉ nghĩ họ là hai chị em. Tôi hồi thần, nhanh nhẹn cười nói:

“Con chào cô. Con đang định qua chào hỏi cô, mà mải dọn quá nên không để ý thời gian.”

“Không sao, không sao, cô biết mấy ngày đầu chuyển nhà như này bận lắm mà con. Nhà cô ở ngay bên cạnh, Vi Vi phải đi trực thường xuyên, không ở nhà mấy nên những lúc đó con cần gì cứ chạy qua nhà cô hỏi nhé.”

Cao Tâm nói chuyện rất điềm đạm, sự dịu dàng tỏa ra từ tận xương cốt của cô giống như làn gió xuân vậy, khiến người đối diện cảm thấy vô cùng dễ chịu. Tôi thầm cảm thán, mẹ con gì mà trái ngược nhau đến vậy chứ!

Dặn dò tôi một hồi những điều cần chú ý xong, Cao Tâm mới an lòng rời đi. Tôi nhìn theo bóng dáng mỹ nhân yểu điệu, trong lòng không khỏi có chút tò mò, Cao Hi Hoà lại theo họ mẹ sao?... Hừm, thôi kệ, cũng không phải việc của tôi.

Hôm nay là ngày đầu tôi chuyển nhà mới, nơi này chính là lãnh địa của tôi. Trong lòng cảm thấy sung sướиɠ, tôi ngửa đầu cười sảng khoái. Mấy hôm vừa rồi ở nhà họ An bức bối muốn chết, phòng ở phải như bây giờ mới gọi là phòng, chứ cái ổ kia cho chó thì nó cũng chê! Ngồi ở bàn ăn nhâm nhi đống đồ ăn sẵn ban nãy vừa mua dưới siêu thị, tôi lên mạng đặt thêm một cái laptop giao hoả tốc, lại ngồi mua sắm thêm ít quần áo thoải mái. Quần áo của nguyên chủ đã bị An Châu Dương và Phan Lệ vứt đi gần hết, còn có ba bộ đồ, mắc mưa một cái giặt không kịp là coi như mặc sịp ra đường. Lại nói, không biết An Châu Dương và Phan Lệ hôm nay ở viện tình hình ra sao nhỉ? Tốt nhất là nên sống không yên ổn đi.



Hôm sau tôi vẫn theo giờ sinh học của cơ thể này mà bật dậy thật sớm. Tôi ngâm nước ấm, tắm rửa, ăn sáng, đến lúc đi ra ngoài cửa vẫn còn chưa tới bảy giờ. Tôi chợt nhận ra, từ chỗ này đi đến trường học xa gấp năm lần quãng đường từ nhà họ An đến trường, tôi cũng không thể đi bộ được. Mà trạm xe buýt quanh đây hình như không có…

Ngay lúc tôi ngồi xổm dưới sảnh toà nhà còn đang nghĩ xem có nên cúp thêm hôm nay không, bỗng có một cái cặp quăng tới trên đầu tôi. Động tác quăng cặp cũng rất nhẹ nhàng, tôi không cần quay lại nhìn cũng biết là ai.

“Sao lại ngồi đây?”

Cao Hi Hoà từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt điềm đạm hơn trước kia rất nhiều. Tôi bỗng thấy cậu ta hôm nay sao thuận mắt hơn hẳn, hoá ra là từ chó hoá người rồi.

“Anh Cao, quanh đây có chỗ nào bán xe cũ không?” Tôi thản nhiên hỏi.

Chắc là thấy tôi cũng hơi tự nhiên quá, Cao Hi Hoà ngược lại lại có chút sượng, nhưng cậu ta không kéo dài trạng thái đó lâu.

“Muốn mua xe? Nhà họ An cho tiền sao?” Cậu ta hỏi.

“Cậu đoán xem?” Tôi thoáng bĩu môi, “Bọn họ muốn đuổi tôi đi còn không kịp.”

Tôi phủi váy đứng dậy, tự tin nói:

“Thiên tài thường có lối đi riêng, tôi có rất nhiều tiền, tôi tự mua được xe. Anh Cao chỉ cần chỉ điểm cho tôi xem mua xe chỗ nào thôi, tôi sẽ tự đi mua, mua được xe tốt tôi sẽ mua kem cho cậu.”

Cao Hi Hoà thoáng nghĩ ngợi gì đó, rồi tuyên bố một câu kinh người:

“Từ giờ đến lúc tốt nghiệp thì đi học cùng tôi, tôi có xe. Tiền mua xe đó để lại mà sinh hoạt đi, đừng lãng phí.”

Tôi:

“Anh Cao, chúng ta chưa thân đến mức đó đâu…”

“Giờ là hàng xóm, còn chưa đủ thân à?”

“Có hàng xóm nào lại đồng ý cho người khác đi dí tàn thuốc lá vào người đối phương sao?”

Tôi vô tâm nói hớ một câu, ai ngờ sắc mặt của Cao Hi Hoà bỗng tái đen lại. Tôi có chút chột dạ, nhưng tự cảm thấy mình cũng đâu có đặt điều sai đâu mà phải chột dạ? Chỉ là, ừm, nói không đúng lúc lắm…