Sửa Chữa Kịch Bản, Tôi Phải Yêu Lại Từ Đầu

Chương 8: Chuyện vui lúc nửa đêm

Tôi nén nhịn sự buồn nôn lại đang trào lên, thật hiểu chuyện mà đáp:

“Vâng, thưa mẹ.”

“Rồi, mau lên nhà nghỉ đi. Bố con đang uống rượu, đừng để ông ấy thấy không lại mắng con vì chuyện lần trước. Nếu không thì mẹ cũng không giúp nổi con đâu.” Bà ta buông tay, đẩy tôi một cái, rồi ngoắt cái đã đi vào trong bếp. Cũng chẳng có lấy một câu kêu tôi ăn tối, đến lấy lệ cũng chẳng thèm làm.

Tôi im lặng đi về phòng, sau khi khoá kĩ cửa liền mở điện thoại và đeo tai nghe lên. Trong phòng ăn, An Châu Dương đang vừa ăn thịt uống rượu, vừa lầm rầm chửi nguyên chủ những câu rất khó nghe. Phan Lệ kia ngồi đối diện ông ta, hai mắt gian manh đảo quanh một vòng, rồi nói:

“Giáo viên của con ranh kia vừa gọi cho tôi, nói là trường học tuyển trợ giảng phụ giáo viên, lương ba mươi nghìn một giờ. Ngày làm ba tiếng, được bao ăn bao ở. Tôi đăng kí cho nó rồi, đỡ mất tiền nuôi nó, đợi nó lấy lương thì kêu giáo viên gửi về thẳng cho mình cầm, cũng được thêm một khoản. Nó ở trường học cũng chẳng cần tiêu cái gì.”

Tôi nhướn mày. Ồ? Bà ta định một tháng chi gần ba triệu để bịt họng chồng mình sao? Đúng là chịu chơi nha. Phải nhớ rằng Phan Lệ là một người đàn bà chanh chua và keo kiệt như thế nào. Nguyên chủ đến tháng muốn mua băng vệ sinh mà còn bị bà ta bắt lấy vải cũ bọc tro với mùn cưa vào để thấm đó, ai không biết còn tưởng nhà họ An sống kiếp mạt rệp lắm ấy.

“Gì cơ?!” An Châu Dương rít lên. Nhưng lại bị Phan Lệ quắc mắt liếc ngang:

“Sao?! Ông không nỡ rời xa con phò non đấy à?! Luyến tiếc nó quá nhỉ?”

“Tôi… tôi…. M, mình nói gì vậy chứ…” An Châu Dương lúng túng gãi tai, chắc là nhớ tới người cầm quỹ vẫn là vợ mình, liền hạ giọng đáp, “Tôi là sợ nó giở trò thôi.”

“Nó ngu như thế, ông nghĩ nó dám chắc?” Phan Lệ cười khẩy, “Nó mà dám thì còn phải đợi tới ngày hôm nay sao? Nó ngoài cái họ Thường đó trong tên ra thì còn có cái gì không? Nó chẳng có cái gì cả, đến gan đi đĩ còn chẳng có!”

...

Nửa đêm đang làm việc, tôi chợt nghe thấy ngoài cầu thang vọng ra tiếng động, rồi âm thanh một vật nặng rớt xuống đất ầm ầm, kế đó là tiếng của An Châu Dương rêи ɾỉ đầy đau đớn. Tôi lại mở cam lên.

“Cái gì?! Cái gì đấy?! Có trộm sao?!” Phan Lệ mắt nhắm mắt mở phi ra ngoài cửa.

An Châu Dương run rẩy với tay ra:

“B, bình tĩnh, là tôi, là tôi… mau, mau đỡ…”

“Ông làm cái gì đấy?!” Phan Lệ nhận ra chồng mình, vội vàng bật đèn chạy ra. Đương lúc bà ta tính chất vấn thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng hồn, “Thường Tú Viên, Thường Tú Viên!”

Tôi đợi mấy giây, rồi mới mở cửa ló đầu ra:

“Con đây mẹ!”

“Bố mày ngã vỡ đầu rồi, gọi cấp cứu mau lên! Gọi lên bệnh viện trấn nhanh lên!” Phan Lệ gào lên, luống cuống giơ tay kéo chồng dậy. An Châu Dương lại gào lợi hại hơn:

“Á, á, lưng, lưng tôi!!!”

“Huhu, mình ơi, lưng mình làm sao?! Thường Tú Viên, nhanh lên!”

“Mẹ ơi, máy của con bị hỏng rồi…” Tôi đáp, mắt dừng lại ở cái bậc thang chỗ ngoặt bôi sáp bóng loáng, trong lòng càng thêm hả hê. Vốn dĩ tôi cũng không muốn tính kế ai đâu nhé, chỉ là phòng hờ thôi. Ai ngờ ông ta lại ngu như vậy, nửa đêm dám to gan muốn mò vào phòng nguyên chủ.

An Châu Dương bị ngã vỡ đầu, sống lưng cũng bị chấn thương rồi. Ông ta gào đến là thảm thiết. Phan Lệ quýnh lên, không hơi đâu mà xử lý đến tôi, chỉ vội vàng khoác áo chạy ra ngoài đập cửa hàng xóm xung quanh, nhưng không dám gọi cửa nhà họ Vương.

Xung quanh mấy nhà lục tục sáng đèn, cũng có nhà nhiệt tình chạy qua. Có người quen với người làm trong bệnh viện trên trấn, cũng gọi giúp cuộc điện thoại, nhưng đêm muộn cũng chẳng điều được xe. Cũng may có nhà nhiệt tình, mang xe ba bánh chuyên chở hàng đến, mọi người xúm vào hợp lực bê An Châu Dương lên xe. An Châu Dương bị động đến vết thương, đau đến mức tè cả ra quần, mọi người ai cũng đều sửng sốt. Phan Lệ xấu hổ đến mức xua mọi người đi, còn chưa cảm ơn đã leo lên xe giục người ta chạy đi.

Tôi lễ phép cúi người, rối rít xin lỗi lại cảm ơn cô dì chú bác hàng xóm. Mọi người lúc này mới hồi thần, vừa nói lời khách sáo, lại vừa bàn tán:

“Cái đôi vợ chồng kia đúng là không biết điều. Đã nhờ cậy người ta lại chẳng biết há mồm ra một câu, còn chẳng bằng cô bé con học sinh này!”

“Aizz, anh cũng thông cảm chút, chắc người ta cũng rối quá…”

“Gớm, đúng là rối quá, đến mức gọi người đến giúp đỡ được việc rồi lại bất mãn đòi đuổi người ta đi.”