Sửa Chữa Kịch Bản, Tôi Phải Yêu Lại Từ Đầu

Chương 7: ‘Bố mẹ thương con’

Ánh tà dương hắt lên bóng hình thon dài của cậu ta một màu cam vàng mê hoặc. Yêu tinh xấu xa Cao Hi Hoà tựa vào đầu xe chống cằm quan sát tôi. Cứ nhìn nhìn, nhìn cái gì không biết? Tính nhìn đến khi trên đầu tôi nở ra một bông hoa à?

Cao Hi Hoà đột ngột quăng chai nước mới qua cho tôi, hất mặt. Tôi nhìn cậu ta, lại nhìn chai nước. Sau một hồi tôi mới mở chai, còn cẩn thận đưa lên mũi ngửi ngửi. Thấy tạm an toàn, tôi mới súc miệng, rồi đổ nước ra để rửa tay rửa mặt. Một lúc sau…

“Lên xe.”

Yêu tinh họ Cao mở cái miệng hoa hồng, như phun châu nhả ngọc mà rặn ra hai chữ. Tôi đề phòng:

“Làm gì?”

“Tôi chở về.”

Tôi trố mắt. Gì đây? Cao Hi Hoà còn muốn đưa nguyên chủ về nhà? Sắp có sóng thần hay gì sao? Tôi cũng không tin cậu ta sẽ đột ngột hồi tâm chuyển ý nhanh như vậy. Tôi vào nhóm lớp trên điện thoại, tìm ra tài khoản của cậu ta, gửi lời mời kết bạn.

“Xác nhận tôi đi.”

Thao tác của tôi rất nhanh, Cao Hi Hoà cũng hơi bất ngờ. Song, cậu ta vẫn lôi điện thoại ra để xác nhận. Tôi lại gửi cho cậu ta mười nghìn. Hi Hoà không hiểu nhìn tôi.

“Tôi trả chai nước này.” Tôi lắc lắc chai nước rỗng trên tay, sau đó quay người bỏ đi.

Một lát sau, xe của Cao Hi Hoà phóng vù qua người tôi. Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của cậu ta, tôi bĩu môi. Chuyện gì cũng chẳng quan trọng bằng chuyện tôi phải tìm nhà mới và có một cái xe mới. Nhìn màn hình công việc, tôi cảm thấy an lòng hơn một chút. Tài sản lại nhân lên được ba lần rồi.

Người đầu tiên tôi tìm tới là chị gái cảnh sát nhiệt tình. Tinh thần chính nghĩa của chị gái này rất cao, lại rất chính trực, là người tôi có thể tin cậy.

“Dù trong ca trực mà chị vẫn dành thời gian riêng cho em, em thật sự rất cảm kích.”

Ngồi ở phòng trực riêng của văn phòng cảnh sát, tôi nhỏ nhẹ cất lời. Chị gái nhiệt tình nói với tôi:

“Đừng ngại, em cứ gọi chị là Vi Vi, đó là tên của chị. Chị từng nói qua rồi, bất cứ lúc nào em cần giúp đỡ đều có thể tìm đến chị.”

“Dạ, chị Vi Vi. Thật ra còn hai tháng nữa là em thi đại học, nhưng mà bố mẹ em… bố mẹ em không muốn em tiếp tục học lên cao mà tới thành phố V đi lao động.” Những lời này tôi nói cũng là sự thật, đôi vợ chồng nhà họ An vốn không muốn Thường Tú Viên được đi học tử tế. “Em không muốn như vậy, em vẫn có thể học được, thành tích của em rất tốt…”

“Chị có thể giúp gì được cho em?” Vi Vi hiểu ra vấn đề, nhẹ nhàng nắm tay tôi an ủi.

Tôi khẩn khoản nhìn chị:

“Thật ra em có đi làm thêm, em đã và đang đi làm thêm được một thời gian rồi ạ. Nhưng em chưa tròn mười tám tuổi, em không thể tự ý thuê nhà…”

Thấy Vi Vi dao động, tôi rơi nước mắt:

“Chị Vi Vi, xin chị giúp em, em có thể chủ động lo được cuộc sống cho chính mình, em chỉ còn hai tháng nữa là sẽ thi được lên cao, còn vài tháng nữa sau đó là đã đủ tuổi trưởng thành rồi. Em không thể, em không thể bị bố mẹ…”

Tôi nấc lên, run rẩy nói lời cầu xin. Cuối cùng, Vi Vi đã đáp ứng sẽ giúp đỡ tôi, nhưng trước mắt chị ấy phải tìm được phòng cho tôi trước đã. Chị ấy là người vùng khác tới nơi này công tác hai năm, có lẽ khu nhà chị ấy ở còn phòng trống. Xung quanh cũng đều là các công chức, viên chức, lại thêm việc chị ấy ở gần thì tôi cũng sẽ khá an toàn. Tôi vui mừng cảm ơn Vi Vi. Rồi, chị lại hỏi tôi:

“Vậy bên bố mẹ em, em tính sẽ làm như nào? Cũng không thể cầu xin bọn họ, bọn họ chắc chắn không đáp ứng đâu…”

“Dạ, em nghe nói bố em chuẩn bị theo thuyền lớn ra khơi. Bà nội em đợt này cũng không khoẻ, mẹ em phải qua đó trông nom bà, lúc bố mẹ nhớ tới em thì em cũng đã thi xong đại học rồi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Vi Vi hàn huyên cùng tôi mấy câu, sau khi trao đổi số điện thoại lại nhắc nhở tôi cẩn thận rồi nhanh chóng quay trở lại làm việc. Tôi rời khỏi văn phòng cảnh sát, nhìn sắc trời đã tối, thầm nhẩm tính xem sẽ thực sự sắp xếp cho cặp bố mẹ hờ ra sao đây.

Trực tiếp xử lý? Liệu có hơi trắng trợn quá không? Làm dễ dàng quá cũng không thú vị. Chưa kể việc xử lý dấu vết sau đó cũng quá lằng nhằng. Tôi đúng là có hơi lười và thấy phiền… Haizz, thật là bế tắc.

Từ chỗ cảnh sát về tới nhà học An không hề xa, tôi đi bộ chừng mười phút đã về tới nơi. Tôi vừa động cửa, tiếng chửi mắng đã vọng ra. Là Phan Lệ.

“Thường Tú Viên, sao giờ này mày mới thò mặt về?! Mày có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?!”

Bà ta đã sớm tắm rửa xong xuôi, trên mặt vẫn đắp mấy miếng dưa chuột mà phi ra. Tôi cụp mi mắt, bình tĩnh đáp:

“Xin lỗi mẹ, hôm nay thầy cô giữ lại con trên trường để dặn dò chút việc.”

“Việc gì mà giữ đến giờ này?!” Phan Lệ đứng chắn giữa cửa, chất vấn tôi.

Tôi ra vẻ ngập ngừng một chút rồi mới nói:

“Thầy cô đang cần tuyển trợ giảng để làm đề thi thêm và ôn bài cũ cho học sinh, nếu tuyển được học sinh trong trường thì học sinh đó được đặc cách bao ăn và được cấp phòng ở trong ký túc xá trường miễn phí cho tới khi tốt nghiệp. Mà thành tích của con khá tốt nên thầy cô có ý muốn tuyển con…”

Nghe tới việc được bao ăn và cấp phòng ở miễn phí, hiển nhiên Phan Lệ lập tức thay đổi sắc mặt:

“Gì cơ? Được ở miễn phí tức là không phải đóng phí ở và phí điện nước hay như nào? Còn được bao ăn đúng không?”

“Dạ thưa mẹ…”

“Cơ hội tốt như vậy, thế con nói sao?” Bà ta cũng đổi giọng ngay lập tức.

“Con về hỏi ý kiến của bố mẹ ạ, thầy cô cho con hạn trả lời là sáng mai, nếu không sẽ tuyển bạn khác…”

“Tốt, tốt! Cơ hội như vậy con phải biết nắm lấy!”

“Dạ vậy con cần hỏi bố…”

“Không cần, không cần. Mẹ bảo con đi thì cứ đi đi.” Phan Lệ dứt khoát đáp, xong lại ra vẻ nói, “Bố con khó tính lắm, cứ để mẹ sắp xếp cho con. Con đến ký túc ở nhớ nghe lời thầy cô, không có chuyện cần thiết cũng không cần phải về, cứ chuyên tâm mà học hành.”

Đoạn, bà ta lại nắm lấy tay tôi ra vẻ thân thiết:

“Có cái bằng tốt nghiệp cấp ba loại tốt cũng rất tốt, con còn có thể sẽ làm được tới cấp quản lý tại xưởng mà dì Lan nhà hàng xóm bảo lần trước đó. Mẹ đã nhờ cậy dì Lan sắp xếp dần cho con rồi, con cứ ngoan ngoãn nghe mẹ. Cuộc sống giàu sang trước kia cũng không phải của mình, không nên quá vọng tưởng xa vời. Làm người nên sống biết đủ, tránh cho trèo cao lại ngã đau. Bố mẹ thương con, cũng không muốn con phạm sai lầm gì, tránh để sau này phải hối hận.”