Sửa Chữa Kịch Bản, Tôi Phải Yêu Lại Từ Đầu

Chương 6: Nửa góc màn khuất

Ngày hôm đó, Trịnh Anh đánh hai người kia đến tận khi giáo viên của tiết tiếp theo tiến vào lớp. Trò hề cứ như vậy được dẹp đi. Không trách mắng, không kỷ luật. Giáo viên thì cũng cần miếng cơm manh áo. Ở cái trấn rách nát nghèo nàn này, cháu gái của hiệu trưởng cũng chẳng khác công chúa thiên tử là mấy.

Cao Hi Hoà bỗng trở nên yên ắng hơn rất nhiều, nhưng tôi nghĩ cậu ta chắc cũng chẳng buông tha nguyên chủ dễ dàng vậy đâu. Trước khi tan học, cậu ta còn bâng quơ cất lời:

“An Khả Thanh vẫn thường xuyên nhắn tin cho tôi. Cô ấy ở cái nhà đó sống rất khổ… Là cô bày trò đúng không?”

Tôi bật cười trước sự hài hước này của cậu ta:

“Anh Cao đánh giá tôi cao quá!”

Cao Hi Hoà giữ yên lặng.

Hôm nay tôi tan học trong yên bình. Cao Hi Hoà vẫn còn đang ngồi ngẩn người thất thần giữa sự xum xoe của bè lũ. Tôi cũng chẳng rảnh rỗi để đi đoán dò xem ý tứ của cậu ta là gì, cứ vậy mà rời khỏi lớp.

Vừa ra khỏi cổng trường, tôi đeo một bên tai nghe, mở điện thoại ra kiểm tra tình hình ở nhà. Các camera đang hoạt động rất tốt, âm thanh thu lại cũng vô cùng rõ ràng. Vợ chồng họ An đã được thả về, nhìn bộ dạng có vẻ trông khá chật vật. Lão An ngồi ở cái ghế ọp ẹp giữa phòng khách hút thuốc, bà vợ thì trở về phòng kiểm tra. Thấy phòng không có gì khác lạ, bà ta mới an tâm đi ra. Thấy vợ đi tới, lão An oán hận:

“Con ranh chết tiệt kia hại chúng ta khổ như vậy, sao chúng ta còn phải nuôi nó chứ?! Còn chẳng bằng một góc của Khả Thanh…”

Bà An cuống lên:

“Ông nói nhỏ một chút! Nó là con ruột chúng ta đó…”

“Con ruột?! Con ruột cái con khỉ! Sao tao lại phải nhận con của con chị điếm nhà mày làm con ruột tao chứ?!”

Ấy? Câu thoại này là sao? Tôi mở to hai mắt, tinh thần hoàn toàn phấn chấn trở lại.

“Ông xã!”

“Sao?! Tao nói sai cái gì?! Con đĩ non kia nhìn giống hệt thằng bố mồ côi của nó, sao lúc tai nạn nó không chết luôn cùng bố mẹ nó luôn đi? Giờ cứ nhìn là ngứa cả mắt!”

“An Châu Dương, ông có ngậm miệng lại đi không?! Nếu không có nó thì sao Khả Thanh có được ngày hôm nay? Ông muốn làm lộ tin tức làm ảnh hưởng đến con bé sao?!”

An Châu Dương nghe xong câu này, liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Cơn tức vẫn còn, ông ta lại giơ chân đá đổ cái bàn trước mặt để xả giận.

“Chờ con đĩ non kia về, tao phải làm thịt nó!”

Bà An lúc này bỗng dưng cũng nổi khùng lên:

“Làm thịt? Ông còn muốn làm thịt kiểu gì? An Châu Dương, lần trước ông chuốc rượu cho nó còn muốn chơi nó, nếu không phải tôi phát hiện ra thì có phải ông đã đội l*n nó lên đầu đúng không?!”

“M, mày câm miệng lại!”

“Sao? Phan Lệ tôi lại nói sai à?!”

Hai bên lao vào đánh nhau, tát nhau, cấu xé nhau, rồi chẳng biết như nào lại lôi kéo đồ, làm loại chuyện đó giữa căn phòng khách.

Cơ thể của tôi lạnh toát, dưới bụng cuồn cuộn lên dịch chua. Tôi ói sạch đống đồ lúc trưa còn chưa tiêu hoá hết.

Kí ức của nguyên chủ về ngày hôm đó vẫn còn rõ ràng. Cô bé vừa đi học về đã bị An Châu Dương ấn xuống bàn ăn, còn phải uống cốc nước ông ta đưa cho. Cô bé từ chối, lại bị ông ta tát vào mặt hai cái. Phan Lệ đã ra ngoài, nguyên chủ chỉ còn cách ngoan ngoãn nhận mệnh. Uống được hơn cốc, cô bé ngủ gục đi. Trong lúc mơ màng còn nghe thấy tiếng Phan Lệ và An Châu Dương cãi cọ, rồi hình như Phan Lệ lại đánh cô. Bây giờ nghĩ lại, quả thật quá may mắn!

Tôi tắt điện thoại, tháo tay nghe, tránh những thứ đang xảy ra trong màn hình làm tôi phải cay mắt điếc tai. Sau khi nôn thì bụng tôi quặn thắt, nước mắt, nước mũi lẫn nước miếng cũng trào ra chưa dừng được.

Tôi vịn vào bờ kè nhìn ra biển, bị gió biển thổi tạt vào mặt. Việc cần làm cũng đã làm, rời khỏi cái nhà đấy thôi. Ổ chó không thể chứa đại bàng!

Tiếng mô tô vang lên từ phía sau, tôi biết người mới tới là ai. Cả cái trấn rách này, người có cái mô tô đắt tiền duy nhất ngoài Cao Hi Hoà ra thì còn có ai?