Sửa Chữa Kịch Bản, Tôi Phải Yêu Lại Từ Đầu

Chương 2: Bố mẹ ruột?

Hoàng hôn dần buông nhuộm đỏ rực cả một vùng trời. Tôi đi theo đường tắt chạy về tới nhà. Chân còn chưa bước hết qua cửa, tôi đã nghe thấy tiếng bố An mẹ An quát chửi nhau ầm ĩ. Chưa một ngày nào là yên. Tôi trợn mắt, rón rén đi qua phòng khách rồi chạy tọt lên tầng.

Nhà họ An có hai tầng, bốn phòng và một cái sân kho nhỏ phía sau chuyên dùng để phơi cá và để hàng. Tầng hai có một phòng lớn và một phòng nhỏ. Phòng lớn của An Khả Thanh, đến bây giờ dù cô ta đi lên thành phố lớn từ lâu rồi thì bố mẹ An vẫn để khoá trái ở đó, cùng lắm thì họ vào ngủ. Còn nguyên chủ? Dĩ nhiên là được ở trong một cái phòng để đồ cũ rồi. Ngày Thường Tú Viên trở về nhà, vì để dọn chỗ cho cô ngủ mà bố mẹ An phải mang đồ xuống sân kho. Cô thậm chí còn bị họ chửi mắng vì việc này.

Nhìn cái phòng bé tí vỏn vẹn có 2 mét 2, kê một cái nệm rách vào là không còn chỗ đặt chân, tôi thật sự hoài nghi. Nguyên chủ rốt cuộc có phải là con ruột của nhà họ An không?

Tôi thở dài, đưa tay cởϊ áσ đồng phục dính đầy cát bên ngoài ra. Áo cởi chưa được một nửa, từ phía sau đã truyền tới động tĩnh. Tôi quay lại, vừa vặn bắt gặp một cặp mắt bỉ ổi đang dính chặt trên người mình.

“Thằng chó chết.”

Tôi vung chân, một cước đạp bay cả cánh cửa rách lỗ chỗ lẫn người đang đứng sau nó ngã văng. Thằng cháu nhà họ Vương bên cạnh? Đánh, đáng đánh. Tôi không nương tình, đạp và đánh hắn không ngừng. Vương Hùng này nhìn trộm Thường Tú Viên không phải lần đầu. Cách đây một tháng, hắn theo mẹ qua nhà này đòi tiền đã lập tức nhìn trúng cô. Thế là cứ có khi có cơ hội, hắn lại sang nhìn trộm cô, đủ năm ngày trên một tuần, không sót một ngày nào. Bố mẹ An nợ tiền nhà họ Vương, cũng đếch phải nguyên chủ nợ. Tôi đây càng chẳng phải là nguyên chủ. Hôm nay không nắn lại nhân cách của thằng chó này thì tôi không phải là người nữa!

Vương Hùng gào hơn cả chó bị chọc tiết. Đã xấu trai lại còn hèn nhát như vậy, thế mới biết là Cao Hi Hoà ra dáng đàn ông như nào, có bị tôi đấm thành hai mắt xanh đỏ thì cậu ta vẫn vô cùng đẹp trai nha.

“Thường Tú Viên!!! Mày đang làm cái gì vậy?!” Tiếng mẹ An gào lên thất thanh nghe rất rõ ràng. “Sao mày lại đánh cậu Vương Hùng?!”

“Mẹ, hắn nhìn trộm vào phòng!” Tôi cũng lớn tiếng hét lại.

“Mày có bị điên không?! Bị người ta nhìn một chút thì có mất miếng thịt nào không? Sao mày dám đánh người ta như thế?!” Bà ta xông vào cản tôi lại, lại rú lên.

Tôi còn chưa kịp cãi, bố An đã phi tới tát qua. Tôi né được, tay ông ta đánh hụt đập thẳng vào vách cửa, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Mày, mày, con đ*ếm, mày còn dám né?!” Ông ta quát.

Ô hay? Tôi không né, chẳng lẽ giơ mặt ra cho ông tát? Tôi chớp mắt, nhanh mồm nhanh miệng:

“Bố, bố muốn đánh Vương Hùng không may trượt về phía con, con hiểu rồi. Bố làm lại đi, để con lôi anh ta ra cho bố tát lại!”

“Con khốn này, mày câm mồm ngay!” Mẹ An cuống quýt gào lên, lại vội vàng nửa lay nửa đỡ Vương Hùng đang choáng váng ở dưới đất, “Vương Hùng, cậu ổn chứ? Cậu thấy đó, con ranh này nhà tôi nó có chút vấn đề về đầu óc nên…”

Vương Hùng bị tôi đánh chảy cả máu mũi, vừa kinh sợ lại vừa giận dữ. Hắn run rẩy chỉ vào bố mẹ An, lại chỉ vào tôi:

“Các, các người đợi đó! T, tôi phải báo cảnh sát!”

“Báo đi, kiện nhau luôn đi! Tôi tự vệ chính đáng, tôi cũng muốn kiện anh cả tội quấy rối đây! Kiện cáo to lên, xem ai sợ ai! Bố mẹ tôi thương tôi nhất, nhà họ An phải sợ nhà anh chắc?!” Tôi mặt không đỏ miệng không ngượng, hét to đến mức người đi đường bên ngoài cũng phải nghe thấy. Nguyên chủ sớm đã để điện thoại quay được cận cảnh Vương Hùng rình mò cô ấy biết bao lần, nhưng lần nào nói với bố mẹ cũng đều bị đánh chửi. ‘Tuổi còn nhỏ đã biết quyến rũ đàn ông, đúng là loại đĩ non’, có bố mẹ ruột nào lại chửi mắng con gái mình như này sao?

Sau đó, quả nhiên Vương Hùng đã phi ra cửa chính để gọi cả nhà họ Vương qua. Bố mẹ An cuống cuồng chạy theo cầu xin tha thứ nhưng không thành. Hai bên càng nói càng hăng, cuối cùng người nhà họ Vương còn lao vào đánh lão An một trận. Nhân lúc tình hình hỗn loạn, tôi gọi luôn cảnh sát địa phương tới. Không hổ là chính quyền, những người có thẩm quyền lập tức xuất hiện. Tôi nhìn đồng hồ, còn chưa tới năm phút.