Thời Vi cảm thấy đầu nặng trịch, hoa mắt chóng mặt.
Cô miễn cưỡng mở mắt.
Hiện tại Hạ Thời Vi đang ở bên trong một chiếc SUV, trần xe phản chiếu ánh đèn yếu ớt, ngoài cửa sổ một mảnh tối đen.
Hôm nay không phải là tiệc đính hôn của cô sao? Tại sao cô lại ở đây?
Thời Vi bám chặt vào lưng ghế, cố gắng bò dậy! Cảm giác mệt mỏi ập đến như sóng biển, cô cảm thấy ngực nóng rực, miệng khô lưỡi khát, cổ họng ngứa ngáy khó chịu.
Thời Vi biết rõ khả năng uống rượu của mình, không phải loại người ngàn chén không say nhưng cũng chắc chắn không đến mức một chén đã gục.
Ly rượu trong tiệc đính hôn chắc chắn có vấn đề.
Bây giờ đôi chân cô vô lực, cả người nóng rực, hiệu lực của thuốc đã bắt đầu phát tác.
“Rầm” một tiếng.
Một người đàn ông bên ngoài xe bất ngờ tựa vào thân xe, khiến cả chiếc SUV lắc lư.
Ánh trăng mờ ảo, dù người đàn ông đứng lưng về phía mình nhưng dựa vào trang phục và chiếc SUV này, Thời Vi có thể dễ dàng đoán ra danh tính của hắn.
Diệp Vũ! Con trai ngoài giá thú của nhà họ Diệp.
Thời Vi cứng người lại.
Cửa sổ để hở một khe nhỏ cho thông khí, Thời Vi nghe thấy tiếng Diệp Vũ đang gọi điện thoại.
“Yên tâm đi! Đối với chuyện này Hạ Thời Vi tuyệt đối không dám nói ra, nhà họ Hạ cũng không quan tâm đến cô ta!”
“Thịnh đại thiếu? Ha ha ha, Thịnh đại thiếu còn không đến tiệc đính hôn! Anh ấy còn bận chăm sóc Hạ Đóa Đóa ở bệnh viện, cô nghĩ anh ấy quan tâm Hạ Thời Vi?”
“Báo cảnh sát? Càng không thể nào! Trong giới thượng lưu ai chả có sĩ diện, nhà họ Thịnh và nhà họ Hạ cũng không cho phép cô ta báo cảnh sát đâu!”
Thời Vi nghe Diệp Vũ nói! Máu toàn thân cô từng chút, từng chút một lạnh đi.
Diệp Vũ nói không sai! Dù cô là tiểu thư nhà họ Hạ nhưng nhà họ Hạ thực sự không quan tâm đến cô.
Thời Vi vốn tưởng Thịnh Cảnh Thần ít nhất là một hôn phu đủ tư cách nhưng hôm nay anh thậm chí còn không đến tiệc đính hôn! So với việc liên quan đến hôn thê của mình, Thịnh Cảnh Thần còn quan tâm đến cô em gái giả mạo kia hơn.
Đêm nay, dù cô có mất trinh hay chết ở đây cũng không ai quan tâm.
“Được rồi! Được rồi! Tôi sẽ xử lý êm đẹp!” Diệp Vũ cười tinh quái với đầu dây bên kia: “Một người đẹp quyến rũ như vậy mà tên ngốc Thịnh Cảnh Thần kia không biết trân trọng thì để tôi chiều chuộng cô ấy…”
Diệp Vũ cúp điện thoại, quay người chuẩn bị bước vào chiếc SUV.
Cửa sổ xe là loại kính chống nhìn xuyên thấu một chiều nhưng Diệp Vũ biết, người đẹp dịu dàng như mùi hương phấn ấm đang nằm trên ghế xe của hắn đang bị xuân dược làm cho khuôn mặt cô đỏ ửng, cơ thể không thể kiểm soát, đẹp đến nghẹt thở.
“Vi Vi tiểu thư! Tôi đến đây~”
Diệp Vũ mở cửa xe, định bò vào bên trong.
Nhưng bất ngờ, Thời Vi cầm lấy chai rượu vang từ cốp xe SUV, không chút do dự đập vào đầu Diệp Vũ!
Một tiếng bốp vang, cùng với tiếng kêu thảm của Diệp Vũ là rượu vang và máu vương vãi khắp nơi.
Đột nhiên, một dòng chữ xuất hiện trước mắt cô: [Điểm phản cảm từ Diệp Vũ +370...]
Không kịp suy nghĩ, Thời Vi một cú đá thẳng vào Diệp Vũ, lập tức rút chiếc điện thoại ra từ túi của hắn.
"Con mẹ nó! Cô làm cái quái gì vậy!"
Diệp Vũ tức giận lau đi vết rượu vang và máu trên mặt! Lúc này, hắn mới nhận ra Thời Vi một tay cầm chai rượu vang vỡ đe dọa hắn, tay kia cầm điện thoại.
Đôi giày cao gót đính đá lấp lánh của cô đã được tháo ra, chân trần đứng trên mảnh vỡ, máu và rượu quyện lẫn vào nhau, nhuộm đỏ da trắng như tuyết của cô như những bông hoa đào nở rộ vào mùa đông.
Cơn đau giúp Thời Vi lấy lại sự tỉnh táo, du͙© vọиɠ trước đó cũng dần tan dần.
“Anh nghĩ tiểu thư nhà giàu như tôi sẽ không dám báo cảnh sát?” Thời Vi không chút do dự ấn số cảnh sát.