Năm 2077 là khởi đầu của sự phát triển vượt bậc của nền kinh tế và khoa học, loài người ngày ngày vội vã và bận rộn để đạt được mục đích, tham vọng riêng của bản thân.
Trong cái sự bận rộn ấy, có một chàng thiếu niên 18 tuổi có đầy đủ tài năng như đá bóng, đánh cầu, đánh piano, violin, điểm thi luôn luôn đứng đầu toàn khối, nhưng mặc dù là vậy cậu ta vẫn toát lên vẻ u ám và không hề cảm thấy vui vẻ trước thành tựu của bản thân.
Bóng dáng một thanh niên tuấn tú với bộ lễ phục bước xuống cầu thang trong một ngôi biệt thự sang trọng nhưng vẻ mặt cậu lại rất u ám vô hồn tâm trí cậu như đang nằm trong một khoảng không vô định, cậu bị đánh thức bởi tiếng gọi.
"Bạch Tiểu Nguyên, sao điểm thi lần này lại kém tới vậy".
"Nhưng thưa mẹ, con vẫn đang dẫn đầu toàn khối mà".
"Ta không cần biết, nếu điểm thi của con không thể cải thiện ta sẽ cấm con đi chơi với thằng nhóc đầu đường xó chợ đó".
"Tiểu Nguyên, ta đến đón ngươi nè".
Đó là Nam Phong cậu ta xuất thân cơ hàn, trong một lần năm 8 tuổi, Tiểu Nguyên bị đám ghen tị chặn đường, khi đó Nam Phong vô tình đi ngang qua và cũng đã cứu giúp Tiểu Nguyên, sau đó lại dẫn Tiểu Nguyên đi thử mọi thứ vui mà mẹ cậu không bao giờ cho tiếp xúc, trong khoảng thời gian đó 2 người bọn họ tâm sự và chia sẻ với nhau mọi điều.
"Nè ngươi tên gì vậy, sao cả ngày nay ngươi cứ ủ rũ như vậy chứ".
"À..! Ta tên Bạch Tiểu Nguyên, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Nguyên là được".
"Còn ta tên Nam Phong, mà nè trời cũng dần tối rồi, hay ta đưa ngươi về nhà nhé".
"Ừm...! Cũng được".
Trời dần tối Nam Phong đưa Tiểu Nguyên về nhà, cậu ta cảm thấy choáng ngợp trước sự hoành tráng của ngôi nhà này, và thốt lên.
"Woaa ngươi sống ở đây mà còn buồn như vậy, nếu ngươi là ta chắc ngươi tâm thần phân liệt luôn quá".
"Haha ngươi đùa vui quá rồi đó".
10 Năm cứ dần trôi qua, theo dòng chảy của thời gian 2 cậu nhóc ngày nào cũng đã trở thành 2 thiếu niên tuấn tú.
"Nè Tiểu Nguyên, hôm nay là lễ tốt nghiệp của ngươi, hay để ta đưa ngươi tới đó nhé".
Nam Phong là một đứa mồ côi nên đã phải bỏ học để bươn chải ngoài đời, vì đó cậu rất quý người bạn duy nhất của mình.
"Aidaaa Nam Phòng à, gia đình ta có thành kiến xấu về ngươi, ngươi làm vậy ta e rằng sẽ bị gia đình ta làm khó dễ đó".
"Hứ.!! Ta không sợ, ngươi sống 18 năm với họ còn không sợ, ta sợ gì chứ".
Nam Phong đưa Tiểu Nguyên đến Hội Trường, nơi tổ chức Lễ Tốt Nghiệp, đứng trước cổng trường, cậu ta cảm thấy hơi tủi thân, nhưng cố gắng không để cho Tiểu Nguyên phát hiện.
"Tiểu Nguyên à, ngươi vào trong đó đi nhé ta sẽ đứng đây đợi, và sau đó ta sẽ dẫn ngươi tới một nơi cực đỉnh luôn".
"Thật sao, ngươi đừng lừa ta đó".
Sau đó Tiểu Nguyên vào trường và đi lên sân khấu, phía dưới tràn ngập những lời khen, nhưng cũng không ít những kẻ ghen ghét đố kị, đố kị vì tài năng của cậu ta, vì cậu ta được sinh ra trong Bạch gia, gia tộc hàng đầu.
"Nếu ta có được điều kiện như hắn ta sẽ có thể làm tốt hơn".
Tiểu Nguyên đối với chuyện này cũng không quan tâm hắn chỉ đơn thuần thấy chuyện này nhàm chán chúng đâu biết Tiểu Nguyên luôn phải chịu áp lực về thành tích hạn chế sự tự do cậu chỉ có 1 người bạn là Nam Phong. Ngay sau khi đi xuống Nam Phong đưa Tiểu Nguyên đến gần một Dãy núi tên Phù Vân, dãy núi cao hùng vĩ nằm ở cực Bắc của Thành Phố, đỉnh núi cao quanh năm được bao phủ bởi mây mù. Truyền thuyết kể rằng nơi đó có thần tiên xuất hiện nên Chính Phủ đã không cho phép xây dựng ở nơi đó để giữ lại 1 phần của tự nhiên.
Trên đỉnh núi, có thể ngắm nhìn Thành Phố một cách toàn diện, Tiểu Nguyên cảm thán.
"Oaa Nam Phong à, ta không ngờ nơi đây đẹp tới vậy đó, ngươi biết tới nó từ khi nào vậy".
Thật ra Nam Phong biết tới nơi này, vốn dĩ là do một lần bị người ta truy sát mà vô tình biết được.
Bầu trời xuất hiện mây đen Nam Phong cùng Tiểu Nguyên quay trở lại chân núi thấy trong khung cảnh hoang vắng có một quán ăn nhỏ xung quanh không một bóng người, Nam Phong hướng vào trong gọi.
"Ông chủ có bán không vậy, cho 2 phần cơm rang trứng".
"Đợi chút".
Một lúc sau có một bóng người chạy ra một gã đô con nhìn rất hung dữ xuất hiện với 2 đĩa cơm.
Cả hai thấy có chút không đúng nhưng cũng không suy nghĩ nhiều đột nhiên Nam Phong hất đĩa cơm rồi đứng dậy.
"Tiểu Nguyên! Mau chạy".
Nam Phong, Tiểu Nguyên vội lên chiếc xe moto nhưng đường lui đã bị chặn bởi một đoàn xe. Bất lực Nam Phong phải lao lên dãy núi hiểm trở.
Dưới sự truy đuổi của hàng chục chiếc moto và những chiến cơ trên không trung Nam Phong cố gắng luồn lách một cách khéo léo. Người Bạch Gia vẫn luôn cảm thấy không ổn nên đã phái người đi theo dõi Tiểu Nguyên phòng việc bất trắc. Lực Lượng Tuần tra thành phố cũng đang trên đường đến đó Nam Phong kéo dài thời gian chờ cứu viện. Nhưng vì không quen thuộc địa hình Nam Phong bị dồn vào đường cụt sau là vực thẳm rơi xuống có thể sẽ gặp các cụ Nam Phong ra hiệu cho Tiểu Nguyên kéo dài thời gian, Tiểu Nguyên lên tiếng.
"Các người là ai, sao lại muốn gϊếŧ tôi".
Một kẻ bịt mặt đen lên tiếng.
"Ta chỉ là nhận tiền làm việc mà thôi".
"Ta sẽ trả giá gấp đôi".
Tên đó cười mỉa mai nói.
"Đó là ta thôi, những kẻ còn lại đều căm thù Bạch gia. Có người mất người thân mất gia tộc bị ép vào đường cùng. Có kẻ vì lợi ích".
"Muốn trách thì hãy trách Bạch gia đi hahahaahahahahahaa".
Một tên lính bắn tỉa nhìn thấy người của Bạch gia đến liền bắn một viên về phía Bạch Tiểu Nguyên. Lúc ấy mưa to gió lớn sấm chớp rền vang cơn gió mạnh làm lệch hướng viên đạn xuyên qua giữa ngực Nam Phong hắn thăng bằng ngã xuống vực Bạch Tiểu Nguyên muốn giữ tay Nam Phong nhưng vì gió thổi mạnh cả hai ngã xuống vực.
Người của Bạch gia cũng đến kịp, trong số những kẻ truy sát có một số lên chiến cơ bỏ chạy, một số lao lên liều mạng nhưng đều bị quét sạch.
Hai phút sau Nam Phong thấy tâm trí mình mơ hồ hắn cố gắng mở mắt, nhìn rõ khung cảnh trước mặt mờ nhạt, một đám người vây quanh hắn nghe được tiếng trò chuyện, quay đầu về hướng Tiểu Nguyên đang bất tỉnh.
Khi này quản gia Bạch Gia hét lớn.
"Mau đưa thiếu gia tới bệnh viện!!".
"Thưa ngài tên này hình như còn sống".
"Mặc kệ hắn chúng ta không rảnh mà quan tâm người ngoài".
Nam Phong nhìn bóng người dần xa, hắn thấy tên vệ sĩ quay lại, hắn nhìn thấy mặt tên vệ sĩ này rõ hơn, khuôn mặt đó cũng chỉ là một thanh niên khoảng 20 tuổi đang nhìn hắn với vẻ mặt tiếc thương.
"Đáng tiếc còn trẻ như vậy".
Vừa nói người vệ sĩ cầm một bông hoa trắng đặt lên giữa ngực Nam Phong che đi vết đạn xong người vệ sĩ cũng rời đi.
Bông hoa trắng ấy được nhuộm đỏ một góc bởi máu từ vết thương đang rỉ ra, hắn biết hắn sẽ chết vì mất máu, hắn cố gắng cử động cánh tay, sau vài hơi thở hắn giơ lên về phía bầu trời mưa rơi xuống hắn có thể cảm nhận cái lạnh thấu xương.
Đầu óc hắn mơ hồ, hắn chứng kiến từng khoảnh khắc của cuộc đời mình như một thước phim. Tất cả vụt qua trước mắt hắn.
Hắn là trẻ mồ côi sống trong cô nhi viện, năm lên 8 cô nhi viện gặp khó khăn, hắn rời đi để không làm gánh nặng, hắn lang thang gặp một thằng nhóc nhà giàu, lúc ấy hắn đã tìm được một người bạn tri kỷ. Sau đó năm 16 tuổi hắn bị dụ dỗ tham gia một băng đảng, may mắn gặp được một người anh tốt tên Mục Trần đã cưu mang hắn. Với trí thông minh hơn người hắn đưa ra những ý kiến đóng góp không nhỏ cho Xích Dương Bang ngày càng lớn mạnh. Nhưng càng cường đại, lại càng nhiều kẻ thù, Mục Trần đã phải bỏ mạng sau cuộc phục kích của đối thủ. Nam Phong một lần nữa rơi vào cảnh mất người thân, chính vậy hắn càng quý mến người bạn tri kỷ của mình, từ lâu hắn đã coi Tiểu Nguyên là người thân duy nhất.
"Haizzz, đời ta thực sự quá khổ, mong rằng Tiểu Nguyên sẽ qua khỏi".
Lúc này hắn mới thực sự ra đi, nhưng trùng hợp thay cùng lúc đó, chiếc xe đưa Tiểu Nguyên tới bệnh viện bất ngờ gặp sự cố, tài xế rơi vào giấc ngủ trắng khi đang lao với tốc độ rất nhanh, dẫn tới việc tất cả người trên xe đều không qua khỏi. Có lẽ trời tiếc thương 2 mảnh đời bất hạnh nên mưa càng nặng hạt hơn, sấm cũng vang to hơn.