“Sao còn muốn người, Tô Lăng đã mua nam nhân rồi.” Lôi lôi kéo kéo khẳng định cũng không trong sạch.
Cha gã liếc gã một cái, “Tô Lăng còn nốt ruồi đỏ.”
“Tô Lăng đơn độc ở cùng nam nhân khẳng định không thể vào cửa Viên gia chúng ta, nhưng nó trực tiếp từ chối ngươi cầu thân, còn mua nam nhân về, ngươi nuốt được cục tức này?”
Viên đồ tể sửng sốt, lúc đầu gã rất tức giận, thậm chí là phẫn nộ, vì gã cho rằng --- Tô Lăng đồng ý mối hôn sự của bọn họ.
Nhưng hiện tại biết Tô Lăng không đồng ý, gã chỉ còn cảm giác vô lực lại không thể làm gì Tô Lăng, phẫn nộ liền chuyển sang Viên Tinh Thuý đã lừa gã.
Hiện tại cha gã nhắc nhở gã, Tô Lăng cũng là có sai.
Sai khi ném mặt của gã xuống đất dẫm, không muốn gả cho gã nên trực tiếp mua nam nhân về, này không phải là trước mặt toàn dân thiên hạ tát hắn một cái sao.
Gã cũng muốn Tô Lăng nếm thử tư vị bị người bỏ rơi.
Vẻ mặt gã dữ tợn, “Cha, ta biết nên làm thế nào.”
Viên đồ tể nói xong, cầm dao gϊếŧ heo, hùng hổ qua sông, đến nhà Viên Tinh Thuý.
Dọc đường đi, thôn dân thấy Viên đồ tể cầm dao, đại khái đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Lúc trước bọn họ thấy nhà Viên đồ tể không có ai đến gây rối, còn tưởng đã lén giải quyết, nào biết hung thần này vừa về được một ngày đã cầm dao đi chém người.
Thôn dân chỉ đứng xem náo nhiệt, nhưng vạn nhất chết người thì sẽ không hay, cho nên mấy người lập tức đi thông báo cho thôn trưởng, còn kéo những người khác đến nhà Viên Tinh Thuý khuyên can.
Ngọn nguồn câu chuyện từ đầu đến cuối mọi người đều rõ ràng, rõ ràng là Viên Tinh Thuý sai.
Mấy hán tử tới mau, túm lại Viên đồ tể đang cầm đao, một số phụ thân khác thì thuyết phục Viên Tinh Thuý trả ít tiền rồi xin lỗi, việc này sẽ qua.
Nhưng Viên Tinh Thuý khóc lóc kể lể nói không có tiền, mấy ngày nay đang cố gắng gom tiền để trả, nào biết Viên đồ tể không nói hai lời đã cầm đao chém người.
Vốn dĩ Viên đồ tể còn chịu khống chế cho mấy người đồng hương chút mặt mũi, nhưng Viên Tinh Thuý vừa nói xong, gã đã đạp chân qua.
Ai u một tiếng, Viên Tinh Thuý té ngã trên mặt đất, đàn ông con trai đều không ở nhà, một nữ nhi còn tránh ở trong phòng không dám ra.
Viên Tinh Thuý quỳ rạp trên mặt đất gào khóc, nói sẽ trả lại tiền.
Nàng vốn dĩ còn muốn lừa Viên đồ tể đi tìm Tô Lăng gây phiền toái, nhưng Viên đồ tể vừa đến đã dùng dao chém nàng, nếu nàng không nhanh trốn đi chỉ sợ đã mất tay mất chân.
Nàng cũng không dám chọc tên ác ôn có tiếng trong thôn này.
Cứ việc lúc ấy Viên đồ tể đưa cho nàng mười lượng bạc mà không có bất kỳ giấy tờ chứng từ nào, nhưng nàng nhìn thấy tình hình này, nàng không dám không thừa nhận, chỉ phải nói mình sẽ trả tiền, xin cho nàng thêm vài ngày.
Viên đồ tể không đồng ý, ngay lập tức đòi tiền.
“Ngươi không có tiền mà ngươi mặc tơ lụa, đeo vòng tay bạc! Một hai phải chặt tay ngươi ngươi mới trả tiền đúng không!”
Viên đồ tể nói xong, đang muốn cầm đao chém người thì bị một tiếng gầm lớn ngăn lại.
Cha của Viên đồ tể khoan thai đến muộn.
Viên cha cầm cây gậy trúc trong tay, đánh một phát vào hai chân của gã, “Thằng nhãi con hỗn láo này, nói thì gì nói, ngươi cầm đao theo làm gì, gϊếŧ heo đến điên rồi?”
Lời này là một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa chứng tỏ ông ta là người có đạo lý, đồng thời lại nói cho Viên Tinh Thuý, cẩn thận con của ông coi nàng là heo mà làm thịt.
Quả nhiên chim sợ cành cong, Viên Tinh Thuý vừa nghe đã sợ mất mật, rốt cuộc gϊếŧ nhiều heo, thuận tay gϊếŧ thêm người cũng không khác là mấy.
Viên Tinh Thuý lập tức khóc lóc kể lể nói, “Thúc bá, ta sẽ trả tiền, nhưng trong nhà thật sự không còn tiền. Con ta hiện tại đang vào thành làm công, Sử Hưng Trụ cũng ra ngoài kiếm tiền, ta thực mau sẽ trả đủ cho ngài.”
Viên cha thở dài, đỡ Viên Tinh Thuý lên, “Ta xem như cũng là nhìn ngươi lớn lên, cùng dòng họ, cùng nguồn gốc, là xương cốt nối liền với gân, nhưng việc này là ngươi không đúng.”
Ông nhìn thật sâu vào mắt Viên Tinh Thuý, nói: “Ngươi không nên vì tiền mà lừa dối con ta, khi dễ hắn.”
Viên cha nói lời này rất có thâm ý, chỉ cần Viên Tinh Thuý hiện tại chỉ ra và xác nhận là Tô Lăng đồng ý hôn sự nhưng chính cậu là người lật lọng, việc này không phải là dễ giải quyết rồi sao?
Viên cha tính kế rất giỏi, đã muốn Viên Tinh Thuý trả tiền còn muốn chỉnh Tô Lăng, bàn tính đánh “lạch cạch” vang dội.
Nhưng Viên Tinh Thuý đã bị Viên đồ tể doạ đến choáng váng, không còn khôn khéo như trước nữa.
Liên tiếp nhận sai xin lỗi, nói mình không nên vì tiền mà bị ma quỷ ám, lừa cháu của mình.
Trong lòng Viên cha mắng chửi nàng ngu xuẩn, sau một lúc lâu mới mở miệng nói, “Được rồi, ngươi cũng biết sai rồi, xem xét tình đồng hương, thư thả cho ngươi chút thời gian.”