Không chỉ có nhiều vỏ ve sầu ở phần dưới thân cây mà trên lá cỏ bay cũng có rất nhiều.
Thật giống như đang nhặt đồng tiền rơi đầy đất, chỉ chốc lát sau, giỏ tre của Tô Lăng đã không nhìn thấy đáy.
Tiểu Hắc sủa gâu gâu về phía ngoài rừng, sau một lát đã nghe thấy tiếng nhị cô đến gần.
“Lăng ca nhi, nhặt thế nào rồi.” Nhị cô đột nhiên vỗ vào lưng Tô Lăng đang khom lưng nhặt xác, Tô Lăng sợ tới mức bật ra như con tôm.
“Ha ha ha ha, nhát gan chưa này.”
“Ta đang mải nhặt, có rất nhiều, cô cũng mau tới nhặt đi.”
“Sao Tô Ngải không đi theo con?” Nhị cô nhìn kỹ chiếc giỏ tre bên hông Tô Lăng, có khoảng một trăm cái xác ve.
Nàng quét mắt nhìn cánh rừng, Tô Ngải đang ở bên kia khom lưng nhặt, vỗ vỗ bả vai Tô Lăng: “Nhát gan như thế, sao không ở cạnh Tô Ngải?”
“Ta không sợ, nhặt tiền còn sợ?” Tô Lăng mạnh miệng nói.
Nhị cô gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
[Tô Ngải này thật khờ, lúc này nên đi nhặt cạnh Tô Lăng, tận dụng trời tối nắm lấy tay nhỏ của ca nhi, thật là không thông suốt.]
[Tô Ngải này không được, tận dụng thời gian nói mấy lời tri kỷ a, ngày thường hỏi ta nấu ăn, nói chuyện đều có trật tự, thế nào đến Lăng ca nhi lại thẳng thừng như vậy.]
[Nhớ hồi ta còn trẻ, rừng cây nhỏ sông nhỏ đều là nơi tốt. Tô Ngải thật đúng là quá thành thật.]
Tô Lăng nghe vậy mặt đỏ tai hồng, thừa dịp trời tối chạy nhanh sang bên kia nhặt xác ve.
Nhị cô không biết tiếng lòng của nàng đã bị Tô Lăng nghe thấy hết, còn doạ cậu bỏ chạy.
Nàng nhìn thân cây, thấy thật nhiều ấu trùng ve đang lột xác, “Nhộng ve thơm quá, hôm nay có được bữa ăn này là nhờ Lăng ca nhi cả.”
Nhị cô giơ đuốc vào thân cây, quả nhiên dưới gốc cây thấy rất nhiều.
Ấu trùng mới thoát xác phải đợi khoảng một giờ để cánh lột xác hoàn toàn mới có thể bay đi.
Khi này, những con ve không thể bay này, một bắt là một con.
Khi cây đuốc sắp tàn, hai cái giỏ tre hai bên hông của nhị cô đều đã đầy. Một bên là những con ve sầu vừa lột xác đã đầy nửa giỏi, bên còn lại là xác ve nhìn có vẻ ít hơn chút.
Trong mấy người, Tô Ngải và Cẩu Thặng bắt được nhiều nhất, Tô Lăng ít nhất, nhưng cuối cùng hai người đều phải đưa cho cậu.
Tô Lăng thấy Cẩu Thặng vẫn luôn vùi đầu nghiêm túc bắt ve, cậu còn trêu ghẹo ai bắt được nhiều nhất, kết quả thằng bé bắt xong đều đưa cho cậu.
“Đây là ngươi bắt, tự ngươi đi bán. Hoặc là ta vào thành thay ngươi bán rồi đưa tiền cho ngươi.”
Cẩu Thặng kiên quyết lắc đầu, trên khuôn mặt bụ bẫm, đôi mắt ngăm đen cười ngây ngô, “Mẹ ta nói đây là tiền của các huynh.”
“Ta chỉ biết ve ngươi nhặt, vậy tiền là của ngươi.”
“Nếu không, ngày mai ngươi tới nhặt, ta tính tiền công cho ngươi, nhưng chỉ có thể tính tiền công bằng một nửa của người lớn.”
Cẩu Thặng vừa nghe, mặt nở rộ thành một đoá hoa, chẳng qua là hoa loa kèn màu đen.
“Thành giao!”
Cẩu Thặng vui vẻ không chỉ vì tiền công, mà là vì Tô Lăng đối đãi với nó như người lớn, trả lương công.
Còn trả một nửa công của người lớn, vậy nó chính là nửa người lớn, nó cũng có thể kiếm tiền!
Khi nhị cô đưa xác ve nàng nhặt được cho Tô Lăng, Tô Lăng không chối từ mà lại đưa ấu ve mình nhặt được cho nhị cô.
Nhị cô nhìn đống nhộng ve này, cười đến không khép được miệng.
Khi mấy người trở về, bên ruộng cũng có mấy người giơ cây đuốc, nhị cô nói đây là người trẻ tuổi trong thôn đi câu lươn.
Tô Lăng không hứng thú với cái này, hơn nữa còn sợ câu phải rắn nước, thật quá doạ người.
Nhị cô nói ngày hôm sau qua nhà nàng ăn nhộng ve, Tô Lăng không ăn, hỏi Tô Ngải, Tô Ngải cũng không ăn liền nói không đi.
Cẩu Thặng nói nó có, cũng không đi, hơn nữa ngày hôm sau nó còn muốn đi nhặt xác ve tiếp!
Ngày hôm sau trời vẫn cứ oi bức đầy mây, khi hai người Tô Lăng đến rừng, Cẩu Thặng đã sớm tới rồi.
Tô Lăng hỏi nó sao tới sớm như vậy, Cẩu Thặng nói ngày hôm qua về suýt chút nữa là bị gia pháp hầu hạ, mẹ nó nói nó không hiểu chuyện, sao lại mang ve sầu về.
Hôm nay trời vừa sáng đã gọi nó rời giường, bảo nó ăn hai bát cháo rồi đi nhặt vỏ ve sầu.
Nhưng Cẩu Thặng không cảm thấy mệt chút nào, ngược lại nó rất hưng phấn, nhanh như chớp đã chạy tới làm công.
Tô Lăng không hiểu khát vọng trở thành người lớn của Cẩu Thặng, trả Cẩu Thặng 40 văn tiền công một ngày.
Người trong thôn đi nơi khác làm thủ công được trả 70 văn một ngày, hơn nữa còn phải thức khuya dậy sớm, nó ở nhà nhặt ve đã được 40 văn!
Cẩu Thặng càng thêm ra sức nhặt, thậm chí ngay cả Tô Ngải không quan tâm người ngoài cũng khen nó một câu tay chân linh hoạt.
Cẩu Thặng sao có thể chịu được hai loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, lúc này giống như con khỉ béo nhặt vỏ ve nhanh nhất có thể.
Tiền công cao còn có người khen, hơn nữa vẫn là đại ca thoạt nhìn lạnh lùng khen nó!
Trẻ nhỏ tuổi này thật sự dễ dàng thoả mãn, chỉ được người lớn khen một câu liền tràn ngập động lực, khuôn mặt vui vẻ rực rỡ.