Tôi Tớ Trung Khuyển Nuông Chiều Tiểu Ca Nhi

Chương 25.6: Băn khoăn

Tô Lăng ước lượng tiền đồng, vui vui vẻ vẻ. Mục tiêu của cậu không phải là để thôn trưởng tuyên truyền thuốc của cậu ở thôn Ngũ Khê. Lũ chuột không chỉ là vấn nạn ở thôn Ngũ Khê, cậu muốn thông qua thôn trưởng để bán thuốc cho các thôn khác nữa.

Tô Lăng vui vẻ suy nghĩ, giương mắt thoáng nhìn thấy có làn khói nhẹ bay ra từ ống khói nhà Tam bá nương, sau đó còn nghe được âm thanh rửa nổi.

“Di, Tam bá nương về lúc nào thế? Không phải dì đang cắt lúa ngoài đồng sao?”

Tam bá phụ nói, “Đây là nhờ nhị cô của ngươi tới hỗ trợ nấu ăn, dì ấy nấu ăn ngon có tiếng trong làng.”

Tô Lăng nuốt nuốt nước miếng, nhớ trước kia từng ăn một bữa tiệc tại làng, chính là mùi thơm này.

Tô Lăng vào bếp, thấy nhị cô quấn một tấm vải trắng quanh eo. Nàng đang làm bếp, trên búi tóc cài một đóa hoa cúc ngày thu, cả người nhìn sạch sẽ và tràn đầy sức sống.

Sau này Tô Lăng mới biết nam nhân nhà nhị cô làm thợ sơn, tay nghề rất giỏi, còn có một đội thợ theo xây tường.

Con cái trong nhà nhị cô đều theo cha đi làm. Ngày thường nhị cô ở nhà làm ruộng, trong thôn có việc hiếu hỉ thì nàng đảm đương đầu bếp chính, cuộc sống rất có tư có vị.

“Thì ra là nhị cô a, ta nói sao lại thơm như vậy!”

Nhị cô thấy Tô Lăng tới, khuôn mặt vốn đang nghiêm túc tức khắc tràn ngập ý cười, có thể thấy được nàng rất thích Tô Lăng.

Ngày trẻ nàng còn muốn nhận nuôi đứa nhỏ này, chỉ là quá chên lệch tuổi tác, hai đứa con trai bên ngoài chạy ngược chạy xuôi không về nhà, nàng cũng chậm rãi quên chuyện này.

Bây giờ nhớ ra, Lăng ca nhi đã tự mình mua nam nhân trở về.

Nhị cô vừa nấu ăn vừa trò chuyện với Tô Lăng.

Tô Lăng ngồi bên bếp nhìn lửa đang cháy, đốt củi không cần quan sát nhiều. Cậu thấy lửa bùng liền đứng bên cửa sổ hóng gió, rốt cuộc bếp quá nóng.

“Lần trước nhà cửa Viên Tinh Thúy đại náo một hồi, lúc sau còn náo nhiệt hơn, con hẳn là không biết.”

Tô Lăng xác thật không biết, cậu ở trên núi thanh tâm quả dục, một lòng chỉ có ăn rồi mân mê thuốc bột, người khác không đυ.ng chạm tới cậu, cậu cũng không đυ.ng chạm tới người khác.

“Chẳng lẽ là Viên Tinh Thúy và đại bá cãi nhau? Hay là Sử Hương Liên bị đuổi ra ngoài sau hai ngày ở nhà cô Năm?”

Nhị cô nghe Tô Lăng gọi Sử Hương Liên, đứa nhỏ này còn gọi mấy cô cô, xem ra là ghét Sử Hương Liên nhất, nhưng thật ra cũng là có lý do cả.

Việc của Sử Hương Liên, trước mặt tiểu bối nàng không tiện nói ra, nói đi nói lại vẫn là chuyện đó.

Sử Hương Liên khi còn trẻ rất có tư sắc, làm cho nam nhân trong thôn điên đảo, tranh nhau làm việc cho bà, nhưng lại không bắt được chút sai lầm nào;

Mỗi nam nhân đều đương mình là bến đỗ cuối cùng của Sử Hương Liên và không muốn có con, kết quả tự bà ở góa nuôi dưỡng năm đứa trẻ lớn lên.

“Đêm đó Viên Tinh Thúy khóc lóc đánh mắng đại bá của con, mắng hắn không đảm đương việc nhà, không phải nam nhân, nhìn nàng bị mắng mà không nói lời nào. Nàng ta còn gọi Sử Hiền Lan đến nói sau này tìm trượng phu phải xem xét cẩn thận, nói rất khó nghe.”

“Lại nói, ta ngày thường làm đầu bếp tiếp xúc nhiều với bà mối, họ bí mật nói với ta vốn có mấy nhà nhìn trúng Sử Hiền Lan, nhưng sau việc lần trước đều sợ mẹ nào con nấy, sợ cưới phải Mẫu Dạ Xoa ngang ngược.”

Còn tên đường ca kia của con càng không cần phải nói, vốn chính là một tên lưu manh vô lại, trước kia có mấy nhà cố ý hướng gả đều là xem nhà này có của cải, đỏ mắt với ngôi nhà ngói mái xanh.

Hiện tại ồn ào mới biết đều là dựa vào cha con nuôi, căn bản không có tiền.

Hơn nữa có bà bà như Viên Tinh Thúy, lúc trước nữ nhi mấy nhà bị Viên Tinh Thúy coi thường, bây giờ lại không dám cho con gái đến nhà bà ta.”

Tô Lăng vui vẻ nghe, cũng không hỏi gì, chỉ tinh tế nghe nhị cô lải nhải.

“Còn có Sử Hương Liên ở nhà cô Năm của con mấy ngày, bà bà cô Năm không đồng ý, cuối cùng chỉ đành để Sử Hương Liên luân phiên ở nhờ ba cô cô.”

“Sử Hương Liên cũng mặc kệ ở nơi nào, bà ta suốt ngày không có việc gì làm liền ngồi ở đầu bờ sông, gặp người sẽ nói một nhà Viên Tinh Thúy nam nữ già trẻ đều là đồ vong ân phụ nghĩa, còn muốn ồn ào đến trong tộc.”

“Chỉ là gần đây đang là mùa thu hoạch, không ai để ý đến bà ta.”

Nhị cô vừa nói vừa cắt sợi xà lách, sợi sợi dày đặc, không biết là dao của nàng nhanh hay lời nói nhiều hơn.

Tô Lăng gật đầu, ngửi mùi thịt heo chưng trong nồi, lệ khí trong lòng cũng tiêu tan đi rất nhiều.

Cậu nói: “Ta đoán Sử Hương Liên đang dùng đại chiêu khác.”

Nhị cô gật đầu, “Ta xem nàng ta cũng không phải là đèn cạn dầu.”

“Lăng ca nhi, bắc chảo lên, thêm một ít dầu. Sau đó chuẩn bị thêm ít dầu cay làm thịt xối mỡ.”