Tôi Tớ Trung Khuyển Nuông Chiều Tiểu Ca Nhi

Chương 21.1: Ồn ào huyên náo

Người vây quanh thấy Tô Lăng tới, tự giác nhường chỗ cho cậu.

Suy cho cùng một người là cô cô của cậu, một người là bá nương của cậu, còn lão phụ nhân đã bạc đầu đang ngồi dưới đất kia là bà nội của cậu.

“Mọi người nhìn đi, Viên Tinh Thuý ta hôm nay cũng không sợ mất mặt. Trong nhà ta bị trộm, hôm nay ta sẽ dựa theo tộc quy tố giác, tuyệt không bởi vì sợ mất mặt mà bao che không báo.”

“Tuy rằng người này là bà nội của con ta, nhưng ta cũng đành mặt dày nói ra. Hôm nay ta dù bị tố bất hiếu cũng phải lôi ra kẻ trộm, miễn cho tổn thất trong thôn chúng ta. Ai biết bà có lấy trộm đồ của nhà khác hay không.

Thân là con cái phải báo hiếu cha mẹ, nhưng ta làm như vậy tự nhận là không thẹn với liệt tổ liệt tông của Sử gia, không thẹn với hương thân, nói ta đại nghĩa diệt thân ta cũng nhận!”

Người trong thôn đến xem náo nhiệt tưởng có việc gà bay chó sủa trong nhà, nào biết thế mà bắt được ăn trộm, nằm ngoài dự kiến của bọn họ.

Ăn trộm bị phát hiện sẽ bị đánh đập, dựa theo tộc quy phải trả lại nguyên vật và bồi thường 1300 văn.

Từng nhà kiếm miếng ăn đều phải dùng mồ hôi và máu thịt đổi lấy, đối với loại ăn trộm ham ăn biếng làm quả thật hận đến thấu xương.

Thôn Ngũ Khê đã nhiều năm nay không có ăn trộm, ban đêm không cần đóng cửa nhà, đồ để ngoài đường cũng không ai nhặt, thôn phong vẫn luôn thuần phác.

Lúc này nghe Viên Tinh Thuý nói, mọi người đều sôi nổi nghĩ xem nhà mình có mất đồ vật gì mà chưa phát hiện không.

Nụ cười nhàn nhạt thường ngày của Sử Hưng Cúc biến mất, lúc này, đôi môi mỏng của nàng cong lên đầy sắc bén, một bên ôm eo mẹ, một bên khóc thảm thiết.

“Hay cho Viên Tinh Thuý nhà ngươi, ngươi làm như vậy là đang báo hiếu lão nhân sao?”

“Hiện tại mọi người đang nhìn, ngươi hung thần ác sát với mẹ ta, còn đẩy bà xuống đất, sao mà ác độc quá vậy! Ngươi đối xử với bà như vậy không sợ phạm phải thôn quy tộc ước sao!”

Sử Hương Liên ngồi trên mặt đất, dang rộng hai chân, khuôn mặt rỗ muốn khóc mà không khóc, biểu tình giống như gia môn bất hạnh, không còn mặt mũi để sống.

Bộ dáng này của bà ta xác thật rất khiến người khác đồng tình, trong thôn vẫn còn rất ít những lần cãi vã xé rách mặt nhau, mười mấy năm có một lần đều ở nhà này.

Lần trước cãi nhau to như vậy là lúc Sử gia phân nhà.

Nhiều ánh mắt đồng tình nhìn Sử Hương Liên, một quả phụ nuôi lớn năm đứa con thật không dễ dàng, già rồi còn rơi vào kết cục này, nguyên bản người đến xem náo nhiệt lại có vài phần thổn thức.

Viên Tinh Thuý nóng nảy, “Ai đẩy bà, rõ ràng bà tự mình ngồi dưới đất giả thảm hại, các ngươi đừng để bị bà lừa.”

“Ta cung phụng lão nhân ăn ngon uống tốt, trong thôn 5-60 tuổi đều đang làm việc trên đồng, ta một cây cỏ cũng không bắt bà nhổ. Ngược lại, bà ăn, mặc, mở tại nhà ta, vừa quay đầu lại đã lấy đồ nhà ta cho nhà con gái ở bên kia sông.

Hôm nay trộm một túi gạo, ngày mai trộm một sọt khoai tây, khó đảm bảo bà sẽ không ăn trộm trong làng, mọi người vẫn nên ngẫm lại nhà mình có mất vật nhỏ nào hay không, ngay cả chén đũa bà cũng sẽ trộm!”

Rõ ràng Viên Tinh Thuý cố tình nhắc lại ăn trộm nguy hại cho thôn, nhưng người xem náo nhiệt không khỏi nhớ lại đồ đạc nhà mình có bị thiếu hay không, ánh mắt xem xét đăm chiêu nhìn Sử Hương Liên.

Sử Hương Liên không nói gì, bắt đầu khóc lóc thảm thiết, thậm chí còn xướng lên.

Ai oán kể lể chi tiết bà ta một mình lâu phân lau nướ© ŧıểυ nuôi lớn nhi tử, cho nó cưới vợ sinh con, khi nó có tức phụ thì quên mẹ.

Sử Hưng Cúc thấy vậy bật khóc, chỉ vào Sử Hưng Trụ đang đứng một bên không nói lời nào:

“Ngươi cứ như vậy nhìn mụ la sát này khi dễ mẹ ngươi sao? Ngươi quên khi còn nhỏ ngươi phát sốt, mẹ cõng ngươi đi đường núi gập ghềnh suốt ba canh giờ vào thành xem bệnh sao?”

“Ngươi có tâm không? Ngươi trưởng thành không cần người nuôi liền đối xử với người nuôi lớn ngươi như thế này?”

“Ta xem ngươi căn bản không có huynh đệ tỷ muội tình thân, không có hiếu, lòng lang dạ sói.”

Sử Hưng Trụ như đầu gỗ đứng im tại chỗ, mặc cho bị mắng bị chửi vẫn cúi đầu, dùng im lặng đáp trả.

Rất có phong thái mặc kệ gió đông tây nam bắc, ta tự mình lù lù bất động.

Im lặng là vỏ bọc tốt nhất, cũng là sự tàn bạo vô tình nhất.

Viên Tinh Thuý thấy trượng phu bị mắng liền điên tiết. Nàng đứng chắn trước mặt Sử Hưng Trụ, bắt đầu mắng mỏ Sử Hưng Cúc:

“Đây là hai chuyện khác nhau! Ngươi mắt híp hay bị mù? Ta có từng ngược đãi mẹ ngươi chưa? Mỗi ngày cung phụng ăn mặc như tổ tông, ngươi nói ta bạc đãi bất hiếu, ngươi lấy điều gì để chứng minh?”

Sử Hưng Cúc nghẹn lại, nhưng chính thời khắc ngắn ngủi như vậy, khí thể của Viên Tinh Thuý tức khắc tăng vọt: “Ta xem ngươi cùng bà ta chính là nội ứng ngoại hợp, trộm đồ nhà ta!”