Tôi Tớ Trung Khuyển Nuông Chiều Tiểu Ca Nhi

Chương 19.1: Tam bá phụ

Khi về, Tô Lăng cố ý đưa Tô Ngải đi một vòng quanh thôn, ý đồ rêu rao trong thôn rất rõ ràng.

Nhưng trong thôn rất yên ắng, dưới ánh năng chói chang chỉ có đám trẻ chơi nặn tượng dưới bóng cây.

Thôn dân hoặc là lên núi hái bắp, hoặc là hái ớt đỏ ngoài đồng, đều hy vọng nhanh phơi khô khi thời tiết còn đẹp.

Những quả ớt đỏ được trải lên thảm rơm đỏ rực, toát ra không khí bận rộn của ngày mùa thu hoặch.

Tô Lăng nhìn cà tím, đậu que, ớt cay, bắp ngoài ruộng đều bị nắng phơi héo.

Dưới cái nắng khắc nghiệt khiến người ta miệng khô lưỡi khô, nhìn thôn dân đang khom lưng lao động ngoài ruộng, trong lòng Tô Lăng thở dài, làm ruộng thật khiến người ta mệt mỏi.

Cậu giơ tay lau lớp mồ hôi mỏng đậu trên cánh mũi, nói với Tô Ngải, “Ngươi từng làm ruộng chưa?”

Tô Ngải lắc đầu.

Nhìn ánh mắt Tô Lăng hơi tối, hắn lại bổ sung nói, “Có thể học.”

“Hơn nữa, qua mấy ngày ta vào thành lấy công cụ làm mộc, đến lúc đó làm mộc hay đi săn đều có thể kiếm tiền, sớm muộn sẽ có thể trồng rau ngoài ruộng, rất thuận tiện.”

Tô Lăng thấy Tô Ngải khó có được nói nhiều vài câu, nhìn đôi mắt sáng ngời có thần, không đả kích lòng tự tin của hắn.

“Được, ta cũng sẽ quản lý ruộng thuốc, không có việc gì thì vào núi thu thập một số thổ sản vùng núi đem vào thành bán. Sau đó mua một ít gà, vịt, ngỗng về nuôi rồi bán lấy tiền. Tạm thời không mua heo, ăn đến nhiều, còn phải đi kiếm bắp, rất phiền phức.”

Tô Lăng suy nghĩ, nhìn Tô Ngải an tĩnh ít nói, lại nghĩ tới thái độ vừa rồi của mấy tộc lão coi kinh Tô Ngải, gọi hắn là nô ɭệ, trong lòng đột nhiên khó chịu.

Cậu nhìn Tô Ngải nói:

“Về sau chỉ có ta được gọi ngươi là nô ɭệ, những người khác gọi ngươi như vậy, ngươi đánh cho ta.”

“Tựa như lúc ngươi ở chợ đen vậy, chỉ cần ngươi hung dữ, người khác sẽ không dám coi khinh khi dễ ngươi.”

Tô Lăng thấy Tô Ngải nhìn mình không nói lời nào, trừng mắt nhìn hắn, “Đầu gỗ ngu ngốc, nghe thấy không?”

Tô Ngải đột nhiên cười nhẹ khiến Tô Lăng trực tiếp ngơ ngác.

Một lát sau, Tô Lăng dời tầm mắt, quay đầu lầu bầu nói, “Đồ ngốc cười rộ lên còn khá xinh đẹp.”

Dư quang thấy khoé miệng Tô Ngải dần dần mở rộng, Tô Lăng thình lình quay đầu lại:

“Cười cái gì mà cười, không được cười. Vừa rồi người khác coi thường ngươi, ngươi một câu cũng không nói, quả thực là đầu gỗ ngu ngốc.”

Tô Ngải nhìn Tô Lăng đột nhiên trở mặt, lập tức thu ý cười, chỉ là ánh mắt nhìn Tô Lăng vẫn nhu hoà.

Tô Lăng thấy hắn vậy không trách nổi nữa, cảm giác giống như đang đánh vào bông.

Cũng không biết người này đầu óc có vấn đề hay không, mắng hắn hung hắn, hắn còn cười.

Hắn rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu?

Tô Lăng nghĩ như vậy, giơ tay chọc chọc bả vai Tô Ngải, vẫn không nghe thấy tiếng lòng. Cậu thất vọng rút tay về.

Nhưng ý cười trong mắt Tô Ngải ngày càng nhiều thêm dưới ánh nắng như thiêu như đốt, đáy mắt yên tĩnh ôn hoà.

Tô Lăng trợn mắt nhìn Tô Ngải, lại hung hăn chọc vào bả vai hắn, sau đó nhanh chân đi trước.

Người này ước chừng có bệnh.

Tô Lăng tất nhiên không thể hiểu được suy nghĩ của Tô Ngải,

Ánh mắt của người khác, Tô Ngải không thèm để ý chút nào.

Tô Lăng hết lần này tới lần khác che chở hắn, đáy lòng lạnh lùng cứng rắn bị cào đến tê dại. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được tư vị kỳ diệu này.

Tô Lăng trước kia còn đáp ứng Viên Tinh Thuý sẽ đi gặp Viên đồ tể, nhưng hôm nay lại nói với thôn trưởng sẽ không gả chồng.

Hơn nữa, cuộc sống sau này mà Tô Lăng tính toán có tồn tại hắn, nghĩ đến đây, khoé miệng Tô Ngải không khỏi nhếch lên.

Trên đường đi Tô Ngải nhìn thấy ca nhi kia mang thai, hắn mới biết được nam nhân nơi này có thể mang thai.

Nói không chừng….

Tô Ngải suy nghĩ miên man, định thần lại đã thấy Tô Lăng nổi giận đùng đùng đi trước. Hắn ném suy nghĩ khi nãy ra khỏi đầu, chạy nhanh đuổi theo Tô Lăng.

Khi về đến nhà, Tô Lăng thấy cửa nhà Tam bá nương mở nên muốn ghé qua để cảm tạ miến của nàng.

Nhà Tam bá nương chăm chỉ, ban ngày rất hiếm khi ở nhà.

Tô Lăng đến gần sân đã ngửi thấy mùi thảo mộc quen thuộc nhưng khó ngửi.

Bên giếng nước trong sân có một cậu nhóc bảy tuổi đang nỗ lực múc nước, thấy Tô Lăng tới bèn hô to vào nhà.

Tam bá nương nghe tiếng bước ra, tay nàng cầm một nắm rễ cỏ, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, trên mái tóc rối bù còn vương cỏ dại, hiển nhiên là vừa trên núi về.

“Lăng ca nhi, sao hôm nay lại tới đây?” Tam bá nương có vẻ lo lắng nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.

“Tam bá nương, chuyện gì xảy ra vậy?” Tô Lăng chỉ vào cặn thuốc chưa kịp dọn dẹp trên thềm đá.

Tam bá nương thở dài, “Tam bá phụ của con hôm trước xuống núi muộn, trên đường không chí ý dẫm phải một con rắn, bị nó cắn vào gót chân.”