Làm không tồi, cá nóc Tô Lăng lại bớt giận vài phần.
Phần đuôi cá không nhiều thịt lắm nhưng lại rất thơm ngon ngọt thịt, có vẻ còn ngon hơn thịt bụng.
Cá chép ăn đầu, cá trắm ăn đuôi, mỗi loại cá đều có những bộ phận đặc trưng thơm ngon riêng, chỉ là Tô Lăng không biết mà thôi.
Nô ɭệ ăn rất nhanh, sau khi ăn xong liền mang chậu gỗ, tìm giẻ lau bắt đầu quét tước nhà cửa.
Tuy rằng đối với cậu lạnh lẽo nhưng làm việc thực nhanh nhẹn.
Tô Lăng ăn nốt đuôi cá, nhìn nam nhân bận rộn trong ngoài, lại nhìn mặt trời đỏ rực lấp ló nơi đỉnh núi phía sau nhà, dường như không còn cảm thấy đáng sợ nữa.
Mặt trời xuống núi, chim mỏi về tổ.
Khói bếp lượn lờ từng nhà, thôn dân bận rộn chuyện đồng áng cũng trở về nhà ăn cơm.
Sử lão đại, Sử Hưng Trụ về tới nhà phát hiện bà nương nhà mình lôi kéo người phụ nữ có tiếng ba hoa trong thôn nói chuyện vui vẻ.
Gã chào hỏi xong, lập tức đi vào bếp, thấy nồi lạnh bếp lạnh, trong phòng tối tăm không đốt đèn. Bụng gã đã đói cồn cào, lại nghe tiếng cười nói rôm rả bên ngoài, gã phải uống một chén nước giếng, xoa bụng mới áp xuống được cơn tức trong lòng.
Nương tử thì mải nói chuyện không nấu ăn, hai đứa một trai một gái yếu đuối mỏng manh như tiểu thư thiếu gia tránh ở trong phòng không ra, phía trên còn có bà mẹ già 70 tuổi đang chờ cơm, Sử Hưng Trụ một bụng tức giận.
“Kia Lăng ca nhi cũng thật là, cùng dã nam nhân tằng tịu với nhau còn hoài thai tạp chủng, dì nói xem tộc trưởng còn cho nó ở lại trong thôn không?” Sử Thanh Vân hỏi.
Viên Tinh Thuý trò chuyện nửa ngày, lúc này đã khôi phục đầu óc, vẻ mặt thương tiếc lắc đầu, “Ai biết, em út nhà ta thật là mệnh khổ, tức phụ chết sớm, sinh ra đứa ca nhi còn làm bậy.”
“Mau nấu cơm, giờ này còn chưa cơm nước.”
Sử Hưng Trụ mở miệng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
“Ai da, dì xem chúng ta mải nói quên cả thời gian, chậm trễ dì nấu cơm.” Sử Thanh Vân tinh ý, hiểu Sử Hưng Trụ muốn đuổi khách.
Trong thôn, người lớn đều dạy trẻ con khi thấy nhà người khác nấu ăn thì phải về nhà, không được ở lại chậm trễ nhà người ta.
“Thôi, ở lại ăn cơm đi, chính là không có đồ ăn gì.” Viên Tinh Thuý giả mô giả dạng nói.
“Này, nhà dì giàu có, đừng khóc than trước mặt ta, ta cũng nên trở về đi thôi.” Sử Thanh Vân nói.
Sau khi Viên Tinh Thuý tiễn Sử Thanh Vân đi, nàng vừa vào cửa đã thấy mặt Sử Hưng Trụ đen xì.
“Làm sao vậy, ta còn không phải chỉ quên làm bữa cơm, mặt ông liền đen giống như mặt Quan Công vậy.”
“Trên đường về ta nghe thấy chuyện của bà và Lăng ca nhi.”
“Ta nói bà ngày thường rất khôn khéo, sao chuyện quan trọng như vậy lại không nhịn xuống? Bà làm nó tức giận chạy đến nhà cũ, lúc sau Viên gia muốn người, bà làm sao nói chuyện? Chẳng lẽ mười lượng bạc cứ bỏ phí như vậy?”
“Huống hồ, bà xem em út ngày thường nuông chiều Lăng ca nhi, ta không tin nó không để lại cho con trai bảo bối thứ gì. Hơn nữa một hiệu thuốc lớn như vậy không lẽ không có tiền, nói ra có ai tin, khẳng định em út đã trộm giấu tiền cho Lăng ca nhi. Bà làm to chuyện với nó, chẳng phải là cho ba cái cô cô khác hưởng lợi.”
“Bà biết ta hiện tại đi làm công cho người ta, một ngày thức khuya dậy sớm mới được 70 văn, phải làm hơn nửa năm mới có mười lượng bạc.”
Viên Tinh Thuý nhóm lửa rửa nồi, nghe gã nói cũng không lên tiếng phản bác.
Lúc ấy nàng giận quá mất khôn, xong việc mới nghĩ đến hiện tại không nên cùng Tô Lăng xích mích, quả thật vô cùng hối hận mình xúc động.
Nghĩ đến ba cô cô nhân cơ hội lợi dụng sơ hở, nàng lại càng hối hận.
Đều do Tô Lăng há mồm gây hoạ.
“Bà còn nơi nơi ồn ào Lăng ca nhi và dã nam nhân kia thông đồng mang thai, đến lúc đó Viên gia trả hàng, xem bà làm sao bây giờ.”
Viên Tinh Thuý không hé răng, nhưng Sử Hưng Trụ càng nói càng hăng say, nàng vứt mạnh hồn than xuống đất:
“Được rồi, để ta nghĩ cách là được rồi đúng không. Của trách ta là sẽ nghĩ ra cách à, là có thể giữ được mười lượng bạc của ông?”
“Ta xem ông hèn nhát yếu đuối, em út có thể kiếm tiền, ông là đại ca lại không thể, chỉ biết lấy nữ nhân trút giận.”
Trong thôn nếu không có việc gì, thôn dân thường đi ngủ sớm để tiết kiệm nến, nhưng đêm nay, nhà Viên Tinh Thuý lại thắp đèn đến hơn nửa đêm.
Hai người đóng cửa cãi nhau đến nửa đêm.
Cuối cùng vẫn là đứa con không chịu nổi tiếng cãi cọ ồn ào cách vách, đá cửa la mắng.