Tôi Tớ Trung Khuyển Nuông Chiều Tiểu Ca Nhi

Chương 3.3: Về thôn

Tô Lăng không sợ ánh mắt khiến trách của các nàng, tức giận nói:

“Nói chuyện ma quỷ? Nói tiếng người ta sợ Viên Tinh Thuý nghe không hiểu, bá nương tốt của ta, dì làm chuyện gì chính mình không biết sao, hà tất phải giả mù sa mưa? Lợi dụng a phụ ta đã mất, muốn bán ta cho tên ác ôn Viên gia, các người tính khế thật giỏi.”

“Một nhà các ngươi hút máu cha ta còn chưa đủ, bây giờ ông đi rồi lại muốn hút máu ta. Thật sự là bá nương tốt.”

“A Lăng, con làm sao vậy?” Viên Tinh Thuý giật mình, hiện tại nàng ta không nghĩ xé rách mặt với Tô Lăng, đều là người cùng thôn ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, phải giữ mặt mũi.

Nàng nhìn đứa nhỏ Tô Lăng này lớn lên, biết cậu tuy tính tình không tốt nhưng rất mềm lòng hiếu thuận, đối với nàng cũng coi như thân thiết. Hôm nay đột nhiên như vậy, nhất định là có người sau lưng giở trò quỷ. Chỉ khoảng nửa khắc, Viên Tinh Thuý đã nghĩ liệu có phải mấy cái cô cô khác châm ngòi thổi gió hay không?

Nàng lớn tiếng nói, “Con nghe người nào khua môi múa mép, ta nhất định không tha cho nàng ta.”

“Rất nhiều, là ai trong lòng dì còn không rõ sao?”

Tô Lăng lung tung nói xong, thấy Viên Tinh Thuý tức giận nghiến răng nghiến lợi, lập tức xoay người kéo nam nhân lên phía trước.

“Dì muốn bán ta cho gã kia với giá mười lượng, hiện tại ta tiêu hai lượng mua một nam nhân, bàn tính của dì thất bại rồi.”

Viên Tinh Thuý nhìn Tô Lăng thật sự mang một nam nhân trở về, nàng ta tức giận đến mức tay run run, chẳng nhẽ mười lượng bạc cứ thế bay đi sao?

Sớm biết vậy, nàng ta sẽ để Tô Lăng ốm liệt trên giường, trực tiếp thành thân gạo nấu thành cơm.

Viên Tinh Thuý kìm nén hối ý trong lòng, lại đeo mặt nạ lên nói: “A Lăng, con không hài lòng hôn sự có thể nói cho bá nương, bá nương tuyệt đối không làm khó con.”

“Đúng vậy, dì có tư cách gì khó xử ta, dì cũng chỉ là con đỉa chuyên hút máu a phụ ta.”

“A Lăng, con còn như vậy bá nương sẽ tức giận, một nhà chúng ta có khi nào lấy cái gì của em út? Nói chuyện phải có chứng cứ, ta biết con xem thường bá nương là người nhà quê, nể tình bá nương chăm sóc quan tâm con nửa tháng, con không thể bôi nhọ ta như vậy.”

“Còn muốn chứng cứ, đều là người cùng thôn, nhà ai làm nghề gì chả nhẽ không rõ sao? Nhà các ngươi chỉ làm ruộng, cỏ ngoài đồng đã một năm không dọn, hoa màu chết hết.

Đại bá không đi làm công, cứ như vậy, nhà các ngươi vẫn có ngôi nhà gạch hiếm hoi trong làng, chẳng lẽ các ngươi gặp được Tán Tài Đồng Tử?

A, Tán Tài Đồng Tử phỏng chừng chính là cha ta đúng không? Nhìn trên tay dì vòng bạc, vải lanh mịn dì đang mặc trên người, trong thôn có mấy người mua được?”

“Cha ta ngày lễ ngày tết cho tiền các ngươi còn thiếu sao, ngươi biết người ta nói về nhà các ngươi thế nào không?”

Tô Lăng dựa vào đoạn tiếng lòng ban sáng nghe được nói lung tung một hồi.

Dù sao cãi nhau chỉ cần có đủ khí thế, cậu chắc chắn mình có lý là được.

Còn bằng chứng, Tô Lăng lấy không ra.

Viên Tinh Thuý biết Tô Lăng tính tình không tốt, nhưng không nghĩ đến không còn cha quản thúc cậu sẽ kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn không nghe nàng khuyên.

Người chung quanh đều nhìn chằm chằm chiếc vòng trên tay và bộ quần áo nàng ta mặc, nàng ra tức giận gần như mất bình tĩnh.

“Tiểu Lăng, ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, còn nói lung tung đến tai tộc trưởng sẽ không tốt. Ngươi tuỳ ý mang nam nhân lạ về thôn, chửi bới trưởng bối, đây là trái với tộc quy.”

Tô Lăng đã sớm đoán được Viên Tinh Thuý sẽ dùng chiêu này, cậu lấy từ tay áo một tờ tử khế, đưa ra trước mặt nàng ta, “Văn tự bán đứt, quan phủ chấp thuận, thủ tục đầy đủ.”

Cậu cao giọng nói, “Hắn là nô ɭệ ta mua, là người của ta, sao lại là người ngoài?”

Nói xong lập tức thu tử khế vào tay áo như là sợ bị Viên Tính Thuý giật.

Đôi mắt Viên Tinh Thuý nhìn chằm chằm tử khế có dấu ấn đỏ chót của quan phủ, tức giận đến thần sắc tan vỡ, cố nén nói:

“Ngươi tuỳ tiện mua nam nhân về, này không phải dẫn sói vào nhà sao? Ngươi một người ốm yếu, hắn ta cao to khoẻ mạnh, nếu như có chuyện gì xảy ra, ta làm sao còn mặt mũi nhìn cha mẹ ngươi? Cha ngươi chỉ có một đứa con, ngươi có bất trắc gì, hắn ở dưới cũng không an tâm!”

Vẻ mặt người xung quanh kinh ngạc, khinh bỉ, ánh mắt qua lại đánh giá Tô Lăng và nô ɭệ.

Xưa nay nào có ca nhi chưa xuất giá đã mua nam nhân về.

Quả thực là làm mất mặt tổ tông, phóng đãng không biết xấu hổ, sao còn có thể gả ra ngoài?

Tô Lăng không thèm để ý ánh mắt của mọi người xung quanh, nhìn Viên Tinh Thuý tức giận run rẩy tiếp tục nói, “Ta có tiền mua vui, ngươi quản được sao?”

“Sau khi ta nghỉ ngơi sẽ đến gặp tộc trưởng, nhất định sẽ thỉnh tộc trưởng chủ trì công đạo. Đến lúc đó, ta sẽ cho mọi người thấy da mặt dày của ngươi.”

Viên Tinh Thuý thấy Tô Lăng dầu muối không ăn liền phủi tay khóc lóc hô lớn, “Ta tạo cái nghiệt gì a, lòng tốt đều bị chó ăn mất.”

Nàng ta gào khan vài tiếng, phát hiện những người xung quanh không lên tiếng giúp nàng.

Xung quanh là người Viên gia, lúc này đều đang xem trò cười của nàng ta.

Viên Tinh Thuý thậm chí nhìn thấy có người vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp hoạ, giống như muốn nói thì ra nhà nàng có tiền đều do em út cho, hiện tại em út đã chết, xem nhà nàng dựa vào cái gì để sống.

Nhìn vậy, Viên Tinh Thuý vừa tức vừa bực, nghĩ đến cuộc sống sau này, thật sự rặn ra được vài giọt nước mắt.

“Giả mô giả dạng, thực ghê tởm.”

“Khó trách người khác sau lưng nói xấu ngươi.”

Tô Lăng thấy Viên Tinh Thuý khóc lóc giả tạo, nói mấy câu rồi xoay người đi để lại nàng ta oán hận cứng đờ ở đó.

“Ngươi đứng lại nói rõ ràng cho ta, ai dám sau lưng nói ta?” Viên Tinh Thuý hoàn toàn xé rách mặt, chỉ vào Tô Lăng quát.

Nàng ta coi trọng mặt mũi, bên ngoài sống rất vẻ vang, tất nhiên nghe không thấy người khác nghị luận nàng.

Trước mặt mọi người Tô Lăng không tôn trọng nàng, còn nói nhà nàng đều dựa vào em út, việc này nếu truyền ra nhà nàng nhất định sẽ bị cả thôn chê cười, ngủ không yên giấc.

Tô Lăng không giải thích rõ ràng, trên thực tế cậu cũng là thuận miệng nói lung tung.

Viên Tinh Thuý thấy Tô Lăng đi, chạy tới muốn giữ chặt cậu lại bị nam nhân duỗi chân cáng ngã trên mặt đất.

“Rầm” một tiếng vào đá, nghe qua đã thấy đau.

Lỗ tai Tô Lăng chấn kinh, thấy Viên Tinh Thuý quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo đau đớn, cậu vui vẻ liếc nô ɭệ một cái.

Tô Lăng chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Viên Tinh Thuý. Cậu vừa lòng xoay người đạp lên cột đá chuẩn bị qua sông.

Có lẽ vừa rồi cãi nhau tiêu tốn tinh lực, Tô Lăng nhìn dưới chân nước chảy, dạ dày lại co thắt buồn nôn.

“Được a, ngươi quả thật không biết xấu hổ, dám làm bậy hoài thai con của dã nam nhân.” Viên Tinh Thuý khó thở, không lựa lời nói.