Tôi Tớ Trung Khuyển Nuông Chiều Tiểu Ca Nhi

Chương 2.1: Chợ ℕô ᒪệ

Trong hẻm.

Ánh nắng chói chang và tiếng bán hàng rong nhộn nhịp trên đường phố bên ngoài bị ngăn cách bởi bức tường đá cao.

Nơi này không khí ngột ngạt áp lực, tử khí trầm trầm, ánh nắng chói chang ngày hè cũng không thể xua đi hơi ẩm lạnh lẽo nơi đây.

Các ngõ ngách trong hẻm chật kín người, khuôn mặt bọn họ xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi rách rưới. Nếu để ý kĩ sẽ thấy tay chân họ bị xích vào thanh sắt gắn chặt trên tường.

Bọn họ như hàng hoá đầu đường, chờ đợi được mua.

Có người chết lặng rũ đầu chấp nhận vận mệnh, có người trong mắt cất giấu sự cay độc oán giận, chờ đợi thời khắc phản công, cũng có người như du côn vô lại trần trụi đánh giá Tô Lăng, lưu manh huýt sáo.

Tô Lăng vô cảm đi qua họ, nội tâm có chút may mắn.

Cũng không biết nơi này có bao nhiêu người bị thân nhân bán đi, trải qua nỗi đau thương như cậu.

Đám nô ɭệ thấy Tô Lăng đạm nhiên đi qua, cố ý va mạnh vào thanh sắt trên tường để kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhìn chằm chằm cậu như đám chó dữ chuẩn bị giật thức ăn.

Tô Lăng lần đầu tiên tới đây, nhìn cảnh tượng như vậy có chút kinh ngạc, nhưng cậu không sợ đám nô ɭệ đó.

Bởi vì chợ đen là nơi buôn bán hợp pháp để kinh doanh nô ɭệ và nô bộc.

Nô bộc tay chân không mang xích sắt, nô ɭệ sẽ bị xiềng xích ghìm chặt.

Làm nô bộc là ký một khế ước sống với chủ nhân, đổi sức lao động và tự do lấy tiền bạc.

Một nô bộc bình thường giá không quá một lạng bạc, nếu có thể tính sổ ghi chép thì giá sẽ được tính riêng.

Còn nô ɭệ ký tử khế, là tài sản cá nhân của người mua nên giá cả đương nhiên cao hơn, thường là ba lạng bạc.

Mua người ở nơi này phải thực hiện thủ tục của quan phủ, được quan gia bảo hộ, là hợp pháp mua bán.

Tô Lăng đi dọc theo con hẻm đánh giá những người này, hoặc là chịu kinh sốc quá độ trở nên ngu ngốc, hoặc là nhìn cậu yếu đuối dễ bắt nạt, tâm tư hạ lưu ghê tởm không che giấu mà hiện hết lên mặt.

Những người đó phi thường bẩn thỉu, ngũ quan ẩn hiện dưới mái tóc dài, miễn cưỡng nhìn ra một con người hoàn chỉnh.

Tô Lăng đi một lượt cũng không thấy ai khiến cậu hài lòng.

Ngay lúc Tô Lăng định thử vận may ở nơi khác thì cuối con hẻm đột nhiên có trận ầm ĩ khiến cậu chú ý.

Nguyên bản người đang mua hàng cũng lần lượt đổ xô đến cuối hẻm.

Họ chắp tay sau lưng đi ngang qua Tô Lăng muốn xem náo nhiệt.

[Chỉ có ai ngại sống quá lâu mới mua tên nô ɭệ đó, này cũng quá hung dữ đi.]

[Mấy ngày nay đã có vài phủ nhìn trúng tên nô ɭệ này, nhưng hắn hung ác không nghe lời, không phủ nào dám mua.]

[Loại này tặng ta cũng không cần, ba lượng bạc, mua một tên khác ngoan ngoãn nghe lời, làm việc nhanh nhẹn không tốt hơn sao?]

Tô Lăng lắng nghe tiếng lòng của nhóm quản gia bên cạnh rồi chậm rãi đi về phía đó.

Chưa kịp đến gần, Tô Lăng đã nghe thấy tiếng xích sắt va vào nhau, theo một tiếng hô hoảng sợ, vòng người xung quanh chậm rãi tản ra.

Tô Lăng đang muốn xem tên nô ɭệ hung ác kia lại thấy một con chó đen nhỏ bị đá ra khỏi đám người. Nó rêи ɾỉ kêu gào rồi chậm rãi nằm dưới chân cậu.

Cậu cúi đầu, chỉ thấy lông chó đen xù thấm đầy bụi bẩn, tứ chi chó con mập mạp ngắn tũn không giống chó ở nơi này.

“Ngao ô ~~” Chó con kêu to một tiếng, cái mũi hít hít quanh Tô Lăng.

Mắt nó tròn vo như hai hạt đậu đen nhìn chằm chằm vào cái bánh bao trong tay Tô Lăng. Chó con xoay người đứng lên, khoé miệng chảy nước dãi muốn đến gần Tô Lăng.

“Đói bụng?”

“Mày cũng không có nhà sao?”

Tô Lăng ngồi xổm xuống, xé lớp giấy vàng ném một cái bánh bao xuống cho chó con.

Chó con vui sướиɠ ngao ô một tiếng, tuy đã đói đến xanh lè mắt nhưng vẫn ngoan ngoãn cọ đầu vào chân Tô Lăng trước.

Tô Lăng đứng dậy, không biết khi nào bên cạnh cậu đã xuất hiện một nam nhân trung niên mặt mày khôn khéo sắc sảo.

“Vị công tử này là tới mua người?” Người bán hỏi.

“Tuỳ tiện nhìn xem.” Tô Lăng nói.

Người bán bất động thanh sắc đánh giá Tô Lăng. Y phục màu hoa mai được may từ loại vải tinh tế mềm mại, đường may tinh xảo không để lộ đầu sợi, đôi tay cũng là tay thiếu gia không dính dầu mỡ.

Bọn họ toạ lạc ở phía Tây Nam, nơi này người dân thô to phóng khoáng, hiếm khi được nhìn thấy ngũ quan tinh xảo như vậy, mặt mày tiểu thiếu gia còn lộ vẻ kiều khí táo bạo không rành thế sự.

Không biết là tiểu thiếu gia nhà ai trộm đi xem vật hiếm lạ.

“Không biết thiếu gia đã nhìn trúng vật nào chưa?”

Tô Lăng liếc đối phương một cái, “Cái gì vật? Bọn họ là người, đôi mắt của ông có phải bị nắng chói mù rồi không?”

Tô Lăng nói vừa to vừa hung đến mức người bán giật mình, nô ɭệ trong góc tường cũng giương mắt nhìn lại đây.

Người bán bị mất mặt trước nhiều người như vậy, tự nhiên tâm sinh khó chịu.

Nhưng nhìn bộ dáng tự cao của Tô Lăng giống như tiểu thiếu gia nhà quyền quý không biết nhân gian khổ đau, trong mắt không chứa nổi hạt cát, gã nhất thời không dám đắc tội.

Gã chớp chớp mắt, trong lòng có tính toán, “Thiếu gia nói đúng, đã như vậy thì cậu nhất định phải nhìn xem tên nô ɭệ này.”

“Ta nói trước, tên này hung ác vô cùng, nếu cậu bị thương ta cũng không chịu trách nhiệm.”

Tay Tô Lăng làm bộ lơ đãng chạm vào tay gã, tức khắc biết đối phương đang nghĩ gì.

Cậu ngước mắt nhìn lên thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng dựa vào góc tường, ngũ quan hắn bị che lấp bởi bóng tối.

Tên nô ɭệ im lặng, rất khó để tưởng tượng hắn là người gây ra trận đánh hỗn loạn khi nãy.

“Ngươi nói xem thì ta phải xem? Bổn thiếu gia việc gì phải nghe ngươi?” Tô Lăng kiêu ngạo nói.

Người bán thấy Tô Lăng tuỳ hứng cao thượng, nhất thời tức giận đến ngứa răng.

“Thiếu gia hẳn là không dám.”

“Đương nhiên, bổn thiếu gia quyền quý, vạn nhất bị thương, ngươi bồi thường nổi sao?”

Trong lúc hai người đấu khẩu, con chó đen nhỏ đã chạy về phía góc tường. Nó ngậm cái bánh bao dở, tứ chi vui sướиɠ chạy nhanh như bay.

Chó con đặt bánh bao trên đùi nam nhân rồi ghé vào chân hắn chợp mắt nghỉ ngơi.

Tên nô ɭệ động tay, xích sắt trên người cũng đồng dạng phát ra tiếng xột xoạt.

Ngay lúc hắn cầm cái bánh bao kia, Tô Lăng vọt qua.

“Đây là đồ chó ăn dư lại!” Khi tên nô ɭệ sắp đưa bánh bao vào miệng, Tô Lăng nhanh tay hất xuống, lại nhét cái bánh bao còn nguyên giấy dầu vào lòng bàn tay to rộng của hắn.

“Cái này sạch sẽ.”

Nhưng nô ɭệ chỉ nhìn lướt qua ngón tay còn trắng nõn sạch sẽ hơn bánh bao của Tô Lăng, đôi mắt hẹp dài lướt qua cậu. Sau đó, hắn im lặng nhặt cánh bánh bao đã bị rơi xuống đất, chuẩn bị ăn.