Trọng Sinh Năm 90 Gặp Sĩ Quan Bá Đạo Lạnh Lùng Cưng Chiều

Chương 13.3: Kế Sách Của Trình Dao 3

Một đứa trẻ thông minh như Trình Dao chắc chắn có thể thi đỗ vào trường đại học tốt.

Tương lai báo đáp tổ quốc.

"Vâng." Trình Dao khẽ gật đầu: “Ông yên tâm, cháu sẽ đi học ạ."

Thấy Trình Dao nghe lời như vậy, ông cụ thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn theo bóng lưng Trình Dao, bà cụ bên cạnh cau mày: “Ông già, vừa nãy cô bé đó không lừa chúng ta chứ? Con rùa núi này thực sự là rùa núi hoang dã sao?"

"Thực sự là rùa núi hoang dã." Ông cụ cầm con rùa núi lên: “Bà xem, rùa nuôi thì móng chân không sắc nhọn như vậy, nếu tôi không nhìn nhầm thì con rùa núi này ít nhất cũng đã mười năm tuổi rồi."

Rùa núi hoang dã mười năm tuổi là một thứ đồ tốt!

Bà cụ tiếp tục nói: "Ta luôn cảm thấy cô bé đó nói hơi mơ hồ, ông nói xem, một loại quả dại màu đỏ bình thường như vậy, có thật sự tốt như cô bé nói không? Không chỉ có thể sinh tân ích khí, bổ thận an thần mà còn có thể cải thiện giấc ngủ?"

"Có đúng như cô bé nói không thì chúng ta thử xem là biết." Dù gì ông cụ cũng có ấn tượng rất tốt về Trình Dao, ông cảm thấy cô bé này sẽ không lừa người khác.

Bà cụ không nói gì thêm.

Dù sao cũng chỉ có mười tệ mà thôi.

Sau khi bán rùa núi hoang dã và ngũ vị tử, Trình Dao đến một tiệm rèn.

Thời đại này công nghiệp chưa phát triển, nồi niêu xoong chảo, dao kéo và các dụng cụ canh tác của mỗi gia đình trong làng đều phải nhờ thợ rèn làm thủ công, mặc dù cũng có đồ làm sẵn nhưng vì giá thành quá đắt, không hợp lý nên mọi người đều lựa chọn đến tiệm rèn.

Ông chủ tiệm rèn là một ông cụ tóc bạc trắng, thấy Trình Dao thì cười nói: "Cô bé, cháu muốn rèn gì nào?"

Trình Dao nói: "Cháu muốn rèn một chiếc vòng tay trơn."

Vòng tay?

Nghe vậy, ông cụ còn tưởng mình nghe nhầm, cười nói: "Cô bé, nếu muốn rèn vòng tay thì cháu nên đến tiệm thợ bạc bên cạnh, đây là tiệm rèn."

Tiệm rèn chỉ có thể rèn sắt.

Cô bé này chắc không định rèn một chiếc vòng tay bằng sắt chứ?

Trình Dao lấy hai đồng tiền từ trong túi ra: “Ông ơi, cháu muốn rèn một chiếc vòng tay bằng sắt giống như vòng tay bạc, trọng lượng khoảng ba mươi gam."

Trước khi ra ngoài, cô đã cố tình lẻn vào phòng của bà cụ Trình, nhìn chiếc vòng tay mà Mã Lan tặng cho bà cụ Trình, đó là loại vòng tay trơn thường thấy trên phố.

Vì vậy, cô chỉ cần mô tả sơ qua là bác thợ rèn sẽ biết đó là loại vòng tay nào.