Quyền Cửu Ngôn liếc mắt nhìn, dọa cho Lý Thành vội vàng thu hồi tầm mắt.
"Đến bệnh viện."
Quyền Cửu Ngôn tiếp tục lên tiếng.
Khoảng mười mấy phút.
Xe dừng lại trước cửa bệnh viện.
Đây là bệnh viện lớn nhất của huyện thành.
Quyền Cửu Ngôn dùng thẻ quân nhân lấy số cho Trình Dao.
Phòng khám ngoại khoa, nữ khám bệnh, nam giới không được vào.
Quyền Cửu Ngôn nhìn Trình Dao: "Cô gái, tôi ra ngoài đợi cô. Có chuyện gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào!"
"Được." Trình Dao khẽ gật đầu.
Quyền Cửu Ngôn đi ra ngoài.
Xe dừng ngay trước cửa, Quyền Cửu Ngôn cũng không lên xe, cứ thế dựa nửa người vào cửa xe, lấy một bao thuốc từ trong túi ra, rút một điếu thuốc châm lửa, làn khói lượn lờ, làm mờ đi ngũ quan tuấn tú.
Trong phòng khám.
Bác sĩ nữ vừa băng bó vết thương cho Trình Dao vừa dịu dàng dặn dò: "Cô gái, bây giờ trời nóng, vết thương dễ bị nhiễm trùng, tắm rửa phải chú ý không được để nước dính vào, nếu không sẽ để lại sẹo."
"Được." Giọng Trình Dao nhàn nhạt.
Một lát sau, Trình Dao tiếp tục nói: "Bác sĩ, cho tôi hỏi bác sĩ có thể kê cho tôi một ít huyết thanh rắn lục không?"
Huyết thanh rắn lục?
Bác sĩ sửng sốt.
Trong trường hợp bình thường, chỉ khi bị rắn cắn thì mới cần huyết thanh để giải độc...
Cô gái này muốn huyết thanh để làm gì?
Như hiểu được sự nghi hoặc trong mắt bác sĩ, Trình Dao giải thích: "Bố tôi đi làm đồng thì bị rắn lục cắn, bác sĩ trong làng nói chỉ có tiêm huyết thanh rắn lục mới cứu được ông ấy..."
Trình Dao nhớ rất rõ con rắn cắn chết bố mình kiếp trước là rắn lục đuôi ngắn.
Rắn lục đuôi ngắn phát độc khá chậm, kiếp trước Trình Đại Cường bị rắn độc cắn, mãi đến ngày hôm sau mới phát tác mà chết.
Hơn nữa, con rắn này là do Trình Tiểu Cường và Mã Lan đặc biệt từ nơi khác mang về, vì vậy trên núi ở đây không có loại thảo dược giải độc, ngay cả bác sĩ già trong làng cũng bó tay, muốn giải độc thì phải tiêm huyết thanh rắn lục.
Mặc dù Trình Dao là người được sống lại, nhưng cô biết tính tình bố mình rất bướng bỉnh, thêm vào đó bà nội Trình ngụy trang rất tốt, nếu không để ông trải qua một lần, có lẽ ông sẽ mãi mãi không tin lời cô nói.
Vì vậy, Trình Dao phải chuẩn bị thật chu đáo.
"Được, cô gái, cô đợi một chút." Nghe Trình Dao giải thích, bác sĩ cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa ở nông thôn có rất nhiều rắn rết: “Tôi băng bó vết thương cho cô xong sẽ đi kê đơn."
Huyết thanh vốn không phải là thuốc cấm, có thể bán ra ngoài bình thường, hơn nữa, người đưa Trình Dao đến đây còn mang theo thẻ quân nhân.