Trọng Sinh Năm 90 Gặp Sĩ Quan Bá Đạo Lạnh Lùng Cưng Chiều

Chương 2.2: Bắt Đầu Kiếm Tiền 3

Để đề phòng nhân sâm mọc chân chạy mất, Trình Dao lập tức kéo sợi chỉ đỏ trên tóc xuống.

Soạt.

Mái tóc đen nhánh trong nháy mắt tràn đầy toàn bộ gáy, làm cho gương mặt nhỏ nhắn càng thêm nhỏ nhắn đáng yêu.

Trình Dao không giống những bạn nhỏ khác, cô không chỉ có ngại hình rất xinh đẹp, dáng người cao ráo, mà làn da còn rất trắng, dù thường xuyên làm việc đồng áng cũng không thấy bị đen đi.

Chỉ là gầy yếu hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.

Sau khi dùng chỉ đỏ buộc chặt nhân sâm hoang dã, Trình Dao bắt đầu cẩn thận đào đất, vừa khéo trong ba lô có một cái xẻng nhỏ.

Đào như vậy cũng không quá tốn sức.

Nhân sâm hoang dã rất quý, nếu có thể giữ nguyên vẹn được rễ thì sẽ càng có giá trị hơn.

Đất trên núi rất cứng, nhưng Trình Dao cũng không vội, cứ từ từ đào như vậy.

Nửa giờ sau, đã thu hoạch được một cây nhân sâm hoang dã hoàn chỉnh.

Vẻ bề ngoài rất tốt.

Dài tới hai ba chục cm, khi Trình Dao đếm thử thì thấy cây nhân sâm này có tổng cộng 50 cái đầu.

Tuổi sâm được phân biệt theo số đầu, thông thường một năm mới mọc một đầu.

Nói cách khác, cây nhân sâm này đã có lịch sử 50 năm!

Loại nhân sâm này còn gọi là nhân sâm lá 4 gân, là vật đại bổ.

Thuộc loại sâm đặc biệt.

Trong thời khắc quan trọng có thể cứu mạng, loại sâm đặc biệt này hoàn toàn không lo bán không được.

Nhìn cây nhân sâm mà mình vất vả lắm mới đào được, mắt Trình Dao cong lên.

Cô vốn tưởng cây nhân sâm này nhiều lắm chỉ khoảng mười năm, không ngờ lại có bất ngờ ngoài ý muốn như thế.

Có cây nhân sâm này thì sẽ không lo không có tiền đi trốn với bố mẹ nữa.

Ban đầu cô còn muốn xem xem có thể tìm được cây nhân sâm thứ hai hay không.

Nhưng tìm rất lâu vẫn không thấy, Trình Dao cũng biết chuyện này không phải cứ muốn là được.

Tuy nhiên, mặc dù không tìm thấy nhân sâm hoang dã, nhưng lại để Trình Dao phát hiện ra rất nhiều nấm hoang.

Vài ngày trước trời mưa.

Nấm hoang trên núi mọc rất mạnh, hơn nữa đều là nấm bụng dê hiếm thấy.

Nấm bụng dê hoang dã có giá trị dinh dưỡng rất cao, ở đời sau thậm chí còn bán được tới mấy nghìn đồng một cân.

Nhưng bây giờ, thông tin trong thôn họ rất bế tắc, thêm vào đó mấy ngày trước có người ăn phải nấm không rõ nguồn gốc mà bị ngộ độc chết, nhất thời gió thổi cỏ lay, mọi người nghe thấy nấm là biến sắc, vì thế không còn ai dám lên núi hái nấm nữa.

Nhưng người trong huyện dám ăn.

Điều quan trọng là.