A Sơn trang điểm nhẹ cho cô, mái tóc ngắn ngang vai uốn xoăn nhẹ bằng máy uốn, tạo cảm giác ngọt ngào, trong sáng như một cô nữ sinh - tất nhiên là với điều kiện cô không nói không cười không động đậy.
Cuối cùng, A Sơn lại tô son cho cô, dặn dò: "Chị Tô, em đã để son vào túi xách cho chị rồi nhé, ăn cơm xong nhớ dặm lại son nhé." Nói xong, anh ta cầm chiếc túi xách hiệu Hermes để bên cạnh, mở ngăn trong, nhét thỏi son vào - chỉ nghe thấy tiếng "Bộp" một tiếng, trong chiếc túi xách dẹp lép rơi ra một thứ đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây!
Phương Giải: "..."
A Sơn: "..."
Tô Kỷ Thời: "..."
Phương Giải: "Chị… chị Tô." Anh ta cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Chị có thể giải thích cho t được không, tại sao trong túi xách của chị lại có một cái búa vậy???"
Tô Kỷ Thời hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi khi bị bắt quả tang làm sai, thản nhiên nói: "Còn vì sao nữa, anh ta dám bắt nạt em gái tôi, đương nhiên tôi phải dạy cho anh ta một bài học sâu sắc rồi."
Phương Giải muốn quỳ xuống trước bà cô này rồi: Sao anh ta lại không phát hiện ra, Tô Kỷ Thời lại là một người chị gái cuồng em gái như vậy chứ? Tóc anh ta dựng đứng hết cả lên: "Chị Tô! Mục tiên sinh thế nào thì cũng là đại gia của Tô Cẩn! Cho dù chị có tức giận đến mấy thì cũng không thể đập vỡ đầu đại gia được!!!"
Tô Kỷ Thời ánh mắt như sóng, lướt qua nhàn nhạt: "Ai nói tôi muốn đập vỡ đầu anh ta?" Đôi môi đỏ của cô cong lên một nụ cười: "Tôi muốn đập vỡ cái rùa của anh ta—"
A Sơn kinh hãi: "Con gái ngoan không được nói bậy!"
Nhưng Tô Kỷ Thời ngay cả sợi tóc cũng không run, kiên định thốt ra chữ cuối cùng: "— đầu."
Phương Giải: "..."
Vì hạnh phúc của nửa thân dưới của Mục tiên sinh, Phương Giải đã tịch thu chiếc búa địa chất sáng lấp lánh kia.
...
Cô gái khoác trên mình chiếc váy bằng vải tuyn lấp lánh, nhẹ nhàng bước vào nhà hàng.
Phương Giải trốn trong cầu thang, nhìn bóng lưng dần xa của cô, thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trái tim treo lơ lửng bấy lâu nay cuối cùng cũng hạ xuống.
Anh ta nắm chặt chiếc búa địa chất nặng trịch, quyết định lát nữa sẽ ném thứ vũ khí gϊếŧ người này xuống hào thành!
Vì tinh thần lơ là, anh ta không để ý thấy dáng đi của Tô Kỷ Thời có chút không ổn.
Anh ta cũng không biết, học sinh trung học bây giờ để tránh giáo viên chủ nhiệm thu điện thoại, đều cố tình đưa một chiếc, giữ lại một chiếc.