Lần cuối cùng, quả bóng đó ngang nhiên đập thẳng vào đầu cô, cô không kịp trở tay, bị đập trúng, ngửa mặt ngã xuống, phát ra tiếng "Ầm!" rất lớn. Nhưng không một nữ khách mời nào trong cùng nhóm đưa tay đỡ cô dậy, mà cười khúc khích đuổi theo quả bóng chạy mất.
Phải mất nửa phút, Tô Cẩn Thanh mới tự mình bò dậy từ dưới đất một cách khó khăn.
Tóc cô rối bù, cổ áo tuột xuống vai, để lộ làn da mịn màng và xương quai xanh tinh xảo. Cô gái ngơ ngác đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn lòng bàn tay bị mặt đất cọ xước.
Hình ảnh cô gái trên màn hình cô đơn lẻ loi, hóa thành một chấm nhỏ xíu.
Tô Kỷ Thời vô thức đưa tay ra, muốn lau đi những giọt nước mắt không tồn tại của cô gái. Mãi đến khi đầu ngón tay cô chạm vào màn hình lạnh ngắt, cô mới bàng hoàng nhận ra, cô gái không ở trước mặt cô.
Một luồng lửa giận dâng lên trong lòng, Tô Kỷ Thời muốn tóm lấy lũ gà mái chạy loạn khắp sân này từ trong màn hình ra, nhổ sạch lông rồi ném vào l*иg gà - để chúng biết rằng, em gái Tô Kỷ Thời của cô không phải dễ bắt nạt như vậy!!
Ngay lúc cô đang tức giận, Tiểu Hà ngốc nghếch lại đâm đầu vào họng súng.
Cô ta từ sau ghế sofa ló ra, chống cằm xem chương trình gameshow trên TV, giọng mơ màng nói: "Chị Tô, chị lại xem chương trình này à~~ Thật lãng mạn quá~~~"
Tô Kỷ Thời: "... Lãng mạn?"
Cô trợ lý nhỏ này chắc là bị bóng đập vào đầu đến ngốc rồi, em gái cô bị thương rồi, còn lãng mạn gì nữa?!
Tiểu Hà nói: "Đúng vậy đúng vậy. Vì chị bị thương trong chương trình nên anh Mục tức giận mua lại công ty sản xuất chương trình này, để ê-kíp chương trình giải tán ngay lập tức - như vậy còn chưa đủ lãng mạn sao?"
Tô Kỷ Thời: "...???!!!"
Anh Mục, anh Mục là ai?
Tô Kỷ Thời đột nhiên nhớ ra, chủ nhân của căn nhà này chính là "Anh Mục"! Cô vốn tưởng anh Mục là chủ nhà nhưng trên đời này có chủ nhà nào vì muốn trút giận cho người thuê nhà mà trực tiếp mua lại một công ty không???
Càng nghĩ càng thấy không ổn, Tô Kỷ Thời kéo Tiểu Hà ngồi xuống bên cạnh, vừa cho cô ta ăn vặt, vừa dỗ dành cô ta trò chuyện.
Tiểu Hà không hề có chút cảnh giác nào, nhanh chóng bị Tô Kỷ Thời moi được thông tin.
——"Anh Mục là bạn trai của chị đó!"
Tô Kỷ Thời: "..."
Qua lời kể của Tiểu Hà, Tô Kỷ Thời nhanh chóng ghép lại được hình ảnh của anh Mục này. Anh Mục Hưu Luân này là người thừa kế (một trong những người thừa kế) của Tập đoàn khai khoáng EP nổi tiếng trong nước, là một "Thế hệ giàu có thứ hai" chính hiệu. Anh lạnh lùng nhưng có chút dịu dàng, nghiêm túc nhưng cũng rất chu đáo... Anh giống như nam chính tổng giám đốc bước ra từ tiểu thuyết, mặc dù công việc bận rộn nên không thường xuyên gặp Tô Cẩn nhưng anh lo liệu mọi nhu cầu ăn mặc ở đi lại của Tô Cẩn, ngay cả chiếc máy bay riêng kia, thực ra cũng là tài sản riêng của anh Mục.