Cả Họ Lẫn Tên

Chương 3: Xem mắt

Việc đầu tiên Phương Thư Mạn làm sau khi về tới nhà trọ là cầm áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa.

Cô ném bộ quần áo mình mặc hôm nay vào sọt quần áo bẩn, chốc nữa sẽ bỏ vào máy giặt giặt.

Chờ cô tắm rửa xong và bật máy giặt thì đã chạng vạng tối.

Sấy khô tóc xong, Phương Thư Mạn mệt mỏi nằm xuống giường, nhắm mắt lại thả lỏng đầu óc.

Vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một lát rồi thuận tiện ngẫm xem tối nay ăn gì, nào ngờ lại vô tình ngủ thϊếp đi.

Lúc cô có lại ý thức là bị tiếng động phát ra từ phòng bên cạnh đánh thức.

Phòng Phương Thư Mạn thuê là một gian phòng ngăn vách, xem như phòng ngủ chính và có WC riêng.

Căn nhà này còn có hai phòng khác, lần lượt là một đôi vợ chồng trẻ và một chàng trai.

Bên cạnh Phương Thư Mạn là phòng của chàng trai.

Mỗi khi đến thứ Bảy chàng trai này sẽ đưa bạn gái về ở, vì thế không tránh khỏi sẽ làm ra những tiếng động chỉ xảy ra giữa các cặp đôi.

Ví dụ như bây giờ.

Phương Thư Mạn tập mãi đã thành quen, không còn thấy khó chịu vì tiếng ồn áo đó nữa.

Cô vô cảm chạm vào điện thoại, mở phần mềm giao hàng ra bắt đầu xem tối nay muốn ăn gì.

Một lát sau, phòng bên cạnh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Phương Thư Mạn vẫn chưa quyết định được tối nay ăn gì bỗng liếc mắt nhìn thời gian, từ lúc cô tỉnh ngủ cầm điện thoại di động đến giờ vẫn chưa được mười phút.

Cuối cùng, Phương Thư Mạn đứng lên, dùng ấm điện đun nước nóng.

Cô lấy cái bát dùng để ăn mì của mình ra, lại lấy một gói mì ăn liền dưa chua trong chiếc hộp nằm trong góc, tháo túi ra bỏ bánh mì vào bát ăn, lại đổ hết mấy thứ trong túi gia vị vào, chờ nước sôi rồi đổ chút nước vào bát mì ăn liền.

Mấy phút sau, Phương Thư Mạn vừa xem phim tài liệu pháp y vừa thong thả ăn mì.

Sau khi giải quyết xong bữa tối và dọn dẹp bát mì ăn liền, Phương Thư Mạn lấy quần áo đã giặt sạch trong máy giặt ra, đi tới bên cửa sổ, lấy móc trên thanh phơi đồ rồi treo từng bộ quần áo lên.

Đêm nay trước khi ngủ, Phương Thư Mạn ngồi tựa vào đầu giường, lên trình duyệt tìm kiếm một cái tên.

Tịch Thận Trạch.

Kết quả tìm kiếm hiển thị: Tịch Thận Trạch, thạc sĩ pháp y, giám định viên của Trung tâm Giám định Pháy y Đại học Y thành phố Thẩm, giảng viên khoa Pháp y của đại học Y thành phố Thẩm.

Chỉ vài câu giới thiệu ngắn ngủn nhưng Phương Thư Mạn đã đọc rất lâu.

Lâu đến nỗi dòng suy nghĩ của cô bất giác giống như dây leo sinh trưởng, những cành cây đó vô thức vươn dài về quá khứ.

Lần đầu tiên cô và Tịch Thận Trạch gặp nhau là vào ngày 26 tháng 2 năm 2016.

Hôm đó là thứ Sáu, thời tiết rất tốt, đến bây giờ Phương Thư Mạn vẫn còn nhớ rõ lúc anh xuất hiện trước cửa phòng học của cô, bầu trời sau lưng anh là màu đỏ cam ráng chiều vô cùng lộng lẫy.

Lúc ấy chỉ mới khai giảng được vài ngày, năm lớp 10 vì phải chia ban Khoa học tự nhiên và Khoa học xã hội nên phải chia lớp lại một lần nữa, Phương Thư Mạn được xếp vào lớp 10/13 ban Khoa học tự nhiên, ngồi cùng bàn là một cô gái tên Nghê Hân Vân.

Ngày thứ Tư khai giảng, cũng chính là chạng vạng ngày 26 tháng 2, sau khi tan học mọi người lục tục đi ra ngoài, Phương Thư Mạn và Nghê Hân Vân vẫn đang thong thả thu dọn cặp sách thì đột nhiên ở cửa sau phòng học vang lên một giọng nói trong trẻo: “Nghê Nghê.”

Nghê Hân Vân nghe vậy quay đầu lại, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, vui vẻ gọi: “Anh!”

Phương Thư Mạn cũng quay đầu nhìn về phía cửa sau phòng học theo Nghê Hân Vân, vừa liếc mắt nhìn cô đã chú ý tới chàng trai đứng ở cửa sau phòng học.

Đồng phục học sinh anh đang mặc trên người giống như quần áo lớp 10 của bọn họ, chỉ khác màu sắc trước ngực.

Trước ngực đồng phục học sinh lớp 10 là màu đỏ, còn màu vải trước ngực đồng phục học sinh của anh là màu xanh da trời.

Màu xanh da trời là đồng phục của lớp 12.

Anh đứng ở nơi đó, vóc dáng cao lớn, bầu trời sau lưng nở rộ từng vệt màu đỏ cam, mặt trời sắp lặn về phía Tây vẫn tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt.

Phương Thư Mạn nhận ra anh.

Cô đã nhìn thấy ảnh của anh trên bảng vinh danh của trường hơn một lần.

Anh chính là đàn anh lớp 12 mỗi lần thi đều đứng nhất khối, Tịch Thận Trạch.

Anh là nhân vật nổi tiếng của trường.

Là học sinh ưu tú nổi bật nhất trong trường.

Nghê Hân Vân sau khi nhìn thấy anh trai thì lật đật thu dọn đồ đạc.

Cô ấy kéo khóa cặp sách, trong tốc độ nói nhanh còn mang theo ý cười, nói với Phương Thư Mạn: “Thư Mạn, thứ Hai gặp lại!”

Phương Thư Mạn cười với Nghê Hân Vân, trả lời cô ấy: “Bye bye, thứ Hai gặp lại.”

Ngay sau đó, Tịch Thận Trạch và Nghê Hân Vân đi dọc theo hành lang tới đầu cầu thang.

Ánh mắt Phương Thư Mạn dõi theo bọn họ, chính xác hơn là dõi theo anh.

Cô đứng trong phòng học, cách lớp cửa sổ thủy tinh nhìn chàng trai đi bên cạnh Nghê Hân Vân, rất ngạc nhiên khi biết anh là anh trai của bạn ngồi cùng bàn với cô, nhưng đồng thời lại cảm thấy việc anh là anh trai Nghê Hân Vân quá hợp lý.

Bởi vì Nghê Hân Vân ngồi cùng bàn với cô cũng là người đứng đầu lớp của bọn họ.

Ngày đó, Phương Thư Mạn là người cuối cùng rời khỏi phòng học.

Trước khi rời đi, cô khóa cửa sau của phòng học từ bên trong, sau đó đeo cặp sách đi tới cửa trước của phòng học. Vừa đóng cửa trước của phòng học lại thì có người gọi giật cô lại: “Thư Mạn! Đợi một chút!”

Phương Thư Mạn khó hiểu quay mặt qua, Tịch Thận Trạch đã chạy tới trước mặt cô.

Một cơn gió mát lập tức bao trùm Phương Thư Mạn.

“Vẫn chưa khóa đúng không?” Anh đưa tay cầm lấy ổ khóa mà Phương Thư Mạn móc trên cửa phòng học lên nhìn thử, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên: “May mà anh tới kịp!”

Phương Thư Mạn cảm giác hai chân mình như bị đóng đinh tại chỗ, hoàn toàn không thể di chuyển.

Cô ngơ ngác nhìn anh, thấy trên mặt anh nở một nụ cười nhẹ, lại nghe anh nói với một giọng điệu ngọt ngào: “Vừa rồi Nghê Nghê thu dọn đồ đạc vội quá nên làm rơi một bài kiểm tra toán, để anh đi lấy giúp con bé.”

Phương Thư Mạn nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói như muỗi kêu “Ừm” một tiếng.

Tịch Thận Trạch mở khóa, đẩy cửa ra bước vào phòng học. Anh bước nhanh tới bên cạnh bàn học của Phương Thư Mạn, cúi xuống nhặt lấy bài kiểm tra Toán mà Nghê Hân Vân để lại trong hộc bàn, sau đó sải bước đi ra ngoài.

Lúc anh ra khỏi phòng học, Phương Thư Mạn vẫn đứng im bất động.

Tịch Thận Trạch khóa kỹ cửa phòng học, lúc xoay người muốn đi thì thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ, bèn cười hỏi: “Em vẫn chưa đi sao?”

Lúc này cô mới cất bước đi theo phía sau anh.

Bởi vì tiếng gọi “Thư Mạn” của anh mà cả ngày hôm đó Phương Thư Mạn đã suy nghĩ rất nhiều.

Cho đến sau này khi Phương Thư Mạn và anh đã yêu nhau, có lần nhắc tới chuyện này cô mới biết được thì ra lúc ấy anh nghe thấy em gái mình gọi cô là “Thư Mạn”, còn tưởng rằng tên đầy đủ của cô là “shūmàn.” (phiên âm của chữ Thư Mạn)

……

Phía trên màn hình điện thoại đột nhiên nhảy ra một cửa sổ Wechat, nhắc nhở Wechat có một tin nhắn.

Lúc này Phương Thư Mạn mới rời khỏi trình duyệt, đóng trang web vừa mới tìm kiếm khỏi chế độ nền rồi mở Wechat ra.

Là một yêu cầu thêm bạn bè.

Lời nhắn của đối phương là: “Xin chào, tôi là người sẽ đến gặp cô ở Free Life vào thứ Năm tuần sau.”

Phương Thư Mạn chấp nhận lời mời kết bạn, đối phương gửi tới một icon “Xin chào”, Phương Thư Mạn lịch sự đáp lại một icon “Xin chào”.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Phương Thư Mạn không muốn kéo dài chuyện này, dù sao cũng đã đồng ý với thầy rồi, lần này cô nhất định phải đi gặp.

Nhưng sau khi gặp tình huống sẽ phát triển theo hướng nào lại nằm ngoài phạm vi lời hứa của cô với thầy.

Vừa vặn ngày mai là Chủ nhật, cô ngẫm nghĩ giây lát rồi chủ động hỏi đối phương: [Xin hỏi ngày mai anh có tiện không? Nếu ngày mai anh có thời gian rảnh thì chúng ta có thể gặp mặt luôn vào ngày mai được không?]

Nhưng đối phương lại nói: [Thật ngại quá, mấy ngày nay tôi đang ở bên ngoài, phải tối thứ Tư mới có thể về tới thành phố Thẩm.]

Đã như vậy, xem ra là không có cách nào giải quyết xong chuyện phiền lòng này sớm được.

Phương Thư Mạn trả lời: [Ok anh, vậy hẹn gặp anh theo thời gian đã định.]

Đối phương trả lời được.

Cuối cùng hai người còn chính thức trao đổi tên tuổi, sau đó cuộc trò chuyện kết thúc.

Kỳ thật Phương Thư Mạn cảm giác được đối phương không có hứng thú gì với cô, thoạt nhìn chắc cũng bị ép đi xem mắt giống cô.

Như vậy thì càng dễ giải quyết, đến lúc đó hai người chỉ cần ăn bữa cơm để đối phó với phụ huynh của mình là xong, về sau cũng không cần liên lạc gì nữa.

Mấy ngày kế tiếp, Phương Thư Mạn tiếp tục cuộc sống một đường hai điểm, sáng đến nhà tang lễ chiều về nhà trọ, cuộc sống trôi qua bình thản, không thú vị, nhưng cũng bình an và khỏe mạnh.

Chạng vạng tối thứ Tư lúc tan tầm, Ngụy Lộ Sinh còn cố ý dặn Phương Thư Mạn buổi sáng ngày mai không cần đi làm, ông ấy cho cô nghỉ một ngày, còn dặn cô là ngày mai sau khi ăn cơm với đối tượng xem mắt xong thì hai người nên đi dạo chơi một chút.

Phương Thư Mạn nghe tai này lọt qua tai kia mỉm cười đồng ý, kỳ thật trong lòng cũng không có suy nghĩ tiến thêm một bước với đối tượng xem mắt.

Ngày hôm sau, Phương Thư trang điểm nhẹ, mái tóc dài không buộc cao mà để xõa mượt tự nhiên, mặc một chiếc váy liền màu trắng đi đến địa điểm hẹn gặp với đối tượng xem mắt.

Lúc Phương Thư Mạn đến thì đã là 10:53 sáng, chỉ còn bảy phút nữa là đến giờ đã hẹn. Cô ngồi lắng nghe âm nhạc trong nhà hàng Tây thêm bảy phút nhưng vẫn không thấy người được gọi là đối tượng xem mắt đâu.

Phương Thư Mạn tiếp tục chờ, mãi đến mười một giờ rưỡi, đối phương mới thong thả bước đến.

Người đàn ông mặc áo Polo màu trắng và quần đùi rộng thùng thình màu đen xuất hiện trước mặt Phương Thư Mạn. Từ cách ăn mặc quá mức tùy ý của anh ta, Phương Thư Mạn có thể nhận ra anh ta cũng không hề để tâm đến cuộc gặp mặt này.

Nhưng sau khi nhìn thấy Phương Thư Mạn, ánh mắt anh ta rõ ràng đã khựng lại giây lát, sau đó liên tục xin lỗi cô, nói là trên đường bị kẹt xe.

Phương Thư Mạn nhàn nhạt mỉm cười, trả lời anh ta: “Không sao.”

Sau cái đêm trao đổi thông tin đó, mấy ngày nay hai người họ cũng không trò chuyện gì nữa, nhưng điều khiến Phương Thư Mạn bất ngờ là sau khi gặp mặt anh ta lại nói rất nhiều, liên tục chủ động tìm đề tài trò chuyện, tựa như có ý định muốn tiếp xúc thêm với cô.

Đây cũng không phải là kết quả mà Phương Thư Mạn muốn. Mặt mày cô cong cong, khẽ nói: “Anh Hứa hình như vẫn chưa hiểu rõ tình huống cơ bản của tôi thì phải.”

Phương Thư Mạn không hề biết lúc cô nói những lời này, Tịch Thận Trạch đang đứng ở phía sau cô không quá hai bước chân.

Từ câu nói vừa rồi của cô, anh đoán có lẽ cô đang đi xem mắt.

Vì thế, Tịch Thận Trạch chọn bàn sau lưng Phương Thư Mạn, ngồi đưa lưng về phía cô. Cũng bởi vậy mà anh đã nghe được hết những lời Phương Thư Mạn nói với đối tượng xem mắt sau đó.

“Để tôi giới thiệu về bản thân mình trước nhé.” Phương Thư Mạn nở nụ cười yếu ớt với đối phương, dùng giọng điệu chân thành nói cho người đàn ông ngồi đối diện cô biết: “Năm nay tôi 25 tuổi, cao 1m62, là nhân viên khâm liệm, tức là người trang điểm thẩm mỹ lại cho những người quá cố ở nhà tang lễ.”

Lúc cô nói tới đây, sắc mặt đối phương bỗng nhiên thay đổi, nụ cười ban đầu cũng biến mất, thay vào đó một cái nhíu mày chán ghét.

Phương Thư Mạn tiếp tục nói: “Tình hình kinh tế của tôi thật ra cũng không tốt lắm, trước mắt không chỉ không có nhà không có xe không có tiền tiết kiệm mà còn một số khoản vay chưa trả hết….”

Không đợi cô nói hết, đối phương đã nhịn không được lập tức đứng phắt dậy.

“Mẹ nó! Đúng là xui xẻo!” Sắc mặt người đàn ông rất khó coi, anh ta khẽ mắng một tiếng, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà hàng Tây như đang tránh né bệnh dịch.

Cùng lúc đó, Tịch Thận Trạch đứng dậy khỏi chiếc ghế sau lưng Phương Thư Mạn, xoay người lại cất bước đi tới đối diện cô rồi tự nhiên ngồi xuống.

Phương Thư Mạn vừa dựa lưng vào ghế sô pha thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Tịch Thận Trạch lại đột nhiên xuất hiện.

Cô sửng sốt, rồi bất giác ngồi thẳng người dậy.

Phương Thư Mạn kinh ngạc nhìn Tịch Thận Trạch ngồi đối diện, không biết nên nói gì. Cô không thể gọi tên anh, thậm chí ngay cả một câu “Đã lâu không gặp” cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Một lát sau, Tịch Thận Trạch giơ tay lên, dùng ngón trỏ đẩy cặp kính gọng bạc trên sống mũi, phá vỡ sự im lặng gần như đinh tai nhức óc đang lan tràn giữa hai người họ.

Giọng điệu của anh rất bình thường, thản nhiên nói: “Năm nay tôi 27 tuổi, cao 1m87, làm nghề pháp y, có nhà có xe và một ít tiền tiết kiệm, hiện tại đang trả góp nhà, em có muốn cân nhắc không?”

Phương Thư Mạn như bị choáng váng trước những lời anh nói, vẻ mặt bàng hoàng đờ đẫn, đương nhiên cũng không biết phải trả lời anh như thế nào.

Trong nhà hàng lúc này đang phát một bản nhạc pop kinh điển của Trung Quốc, nữ ca sĩ dùng chất giọng hơi khàn khàn, dày và rất có cảm giác kể chuyện chậm chầm hát:

Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến mình

Lòng can đảm đến từ đâu để tôi không nản lòng

Tôi vừa yêu vừa ra đi nhưng thật ra đang đợi người

Là sự ăn ý duy nhất

Liệu người có bỏ lỡ lần nữa không?

Tôi cũng không nắm chắc…

Bài hát rất hay, nhưng Phương Thư Mạn lại không có tâm tư thưởng thức bài hát này.

Trong đầu cô như có những chùm pháo hoa đang nổ tung.

Tịch Thận Trạch thấy cô không nói lời nào, lại kiên nhẫn hỏi cô một lần nữa: “Phương Thư Mạn, em có muốn cân nhắc đăng ký kết hôn với tôi không?