Mục Mộc nói: “Nhưng cậu cũng giật cơm nắm của bạn ấy mà.”
Lời của Từ Tử Kỳ bị chặn họng, cậu bé bực bội chất vấn: “Sao cậu lại thế? Cậu còn là bạn tớ không? Sao lại bênh người ngoài?”
Mục Mộc vỗ vỗ đầu cậu bạn: “Bọn mình là bạn mà, tớ chỉ nói sự thật thôi.”
Từ Tử Kỳ vẫn giận dỗi, quay mặt đi không thèm nhìn Mục Mộc nữa.
Mục Mộc kiên nhẫn ghé sát mặt cậu bé, hỏi: “Bảy Bảy này, nếu người khác đều nói tớ hư, cậu có còn chơi với tớ không?”
Từ Tử Kỳ lập tức quên cả giận, nắm chặt tay nhỏ, đứng phắt dậy: “Ai dám nói xấu cậu? Tớ sẽ dạy cho bọn họ một bài học!”
Mục Mộc bật cười: “Không có ai nói xấu tớ cả, tớ chỉ ví dụ thôi. Lời người khác nói chưa chắc đã đúng, tốt hay xấu cậu phải tự mình phân biệt.”
Từ Tử Kỳ biết Mục Mộc nói đúng, nhưng cậu vẫn cứ nghĩ ngợi, chưa thể thay đổi thái độ với Lưu Tâm Mi, vẫn cố chấp hỏi sang Hạ Tùng Khưu bên cạnh: “Cậu cũng thấy cô ấy là người tốt à?”
Hạ Tùng Khưu ngơ ngác: “Tớ có biết cô ấy đâu, sao biết cô ấy tốt hay xấu?”
Từ Tử Kỳ còn muốn cãi tiếp, nhưng Mục Bội Chi và Hạ Vân đã dọn cơm xong, đang gọi Mục Mộc và Hạ Tùng Khưu vào ăn, cậu đành ngậm ngùi nuốt lời vào bụng.
Bàn ăn cũng là do tổ chương trình chuẩn bị tạm thời, ba chiếc bàn chữ nhật ghép lại với nhau, hai bên đặt sáu chiếc ghế dài, rõ ràng là để phụ huynh ngồi cùng con cái.
Mục Bội Chi và Hạ Vân ngồi một bàn, bàn giữa là Lưu Tâm Mi và Đào Diệp Huy, cuối cùng là La Nghị Thần và Tiết Triều Đống.
Từ Tử Kỳ bị nhân viên chương trình xếp ngồi cạnh Lưu Tâm Mi. Sườn xào chua ngọt trên bàn tỏa hương thơm phức, bụng đói meo sau một ngày dài, nhưng Từ Tử Kỳ vẫn cố chấp làm mặt lạnh, không chịu động đũa.
Lưu Tâm Mi nhướng mày, tự nhiên gắp một miếng sườn gặm ngon lành.
Cô đã buông bỏ hình tượng, thoải mái là trên hết, ăn uống rất ngon miệng.
Từ Tử Kỳ không biết đã bao nhiêu lần nuốt nước bọt, cuối cùng đành quay mặt đi chỗ khác.
Bàn bên cạnh, Mục Mộc nhận đũa từ Mục Bội Chi, ngọt ngào nói: “Cảm ơn mẹ, mẹ vất vả rồi, dì Hạ cũng vất vả rồi ạ.”
Mục Bội Chi thấy công sức một hai tiếng đồng hồ không uổng phí, gắp một miếng thịt bò vào bát con trai, cười nói: “Thử xem có ngon không.”
Hạ Tùng Khưu nhìn mấy món ăn ngon lành trên bàn, nhỏ giọng hỏi Hạ Vân: “Mẹ ơi, mẹ nấu hay dì Mục nấu ạ?”
Hạ Vân hơi ngại ngùng: “Mẹ chỉ phụ thôi, toàn bộ là dì Mục nấu đấy.”
Hạ Tùng Khưu thầm nghĩ quả nhiên là vậy, lễ phép nói với Mục Bội Chi: “Cảm ơn dì Mục, mẹ cháu làm phiền dì rồi.”
Mục Bội Chi bị cậu bé chọc cười, nhìn Hạ Vân nói: “Vân Vân, Tùng Khâu nhà cậu thật thú vị. Thôi nào, Tùng Khâu đừng khách sáo, ăn đi con.”
Hạ Tùng Khưu vừa gắp cho Hạ Vân một miếng thịt gà, liền nghe Mục Mộc reo lên: “Ngon quá! Mẹ giỏi quá!”
Đây là lần đầu tiên cậu được ăn cơm mẹ nấu, không ngờ mẹ lại nấu ăn ngon như vậy!
Mục Bội Chi rất hài lòng, lại gắp thêm thức ăn cho Mục Mộc, cười nói: “Ngon là được rồi, ăn nhiều vào, Tùng Khâu cũng ăn đi.”
Nói rồi bà dùng đũa chung gắp cho Hạ Tùng Khưu một miếng thịt.
Từ Tử Kỳ nhìn mà thèm thuồng, rồi thấy Lưu Tâm Mi dùng muôi múc mấy miếng sườn đưa đến trước mặt cậu, hỏi với vẻ mặt không cảm xúc: “Muốn ăn không?”
Từ Tử Kỳ nhìn những miếng sườn hấp dẫn, định giật lấy như mọi khi, nhưng Lưu Tâm Mi đã nhanh tay rụt muôi lại, vênh mặt nói: “Gọi chị.”
Cư dân mạng thấy cảnh này, đều tỏ vẻ khó hiểu.
[???]
[Sai bối phận rồi (thân phận tiền bối). Đáng lẽ ra phải bắt gọi mẹ chứ.]
[Ít ra cũng phải gọi dì chứ?]
[Chắc là kiểu… mạnh ai nấy sống?]
Mục Mộc bên cạnh lặng lẽ quan sát, nhịn cười nháy mắt với mẹ, còn đưa ngón trỏ lên miệng, ý bảo mẹ đừng xen vào.
Mục Bội Chi bất ngờ bị con trai nháy mắt làm rung động, xoa đầu cậu bé, nhỏ giọng nói: “Cái đồ tinh quái.”
Từ Tử Kỳ ngạc nhiên nhìn Lưu Tâm Mi, cậu cứ tưởng cô sẽ nhân cơ hội ép cậu gọi mẹ, không ngờ lại bảo gọi chị.
Lưu Tâm Mi hơi sốt ruột thúc giục: “Gọi không? Không gọi thì chị ăn đấy.”
Từ Tử Kỳ thấy cô sắp đổ sườn vào bát mình, không dám chần chừ, vội vàng gọi: “Chị.”
Lưu Tâm Mi có vẻ hài lòng hơn, hào phóng đổ thịt vào bát Từ Tử Kỳ, đồng thời nói: “Sau này không được gọi dì, chị trẻ trung xinh đẹp thế này, chỉ được gọi chị, nhớ chưa?”
Từ Tử Kỳ qua loa ừ một tiếng, vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Cậu bé phải thừa nhận, sườn xào chua ngọt của Lưu Tâm Mi rất ngon.