Từ Tử Kỳ vốn đang ngồi xổm một góc, thấy vậy bỗng như được tiếp thêm sinh lực, chạy đến nhập hội, cùng Hạ Tùng Khưu bảo vệ Mục Mộc.
La Châu Châu một mình chống lại hai người, xoay vòng mãi cũng không chạm được vào một sợi tóc của Mục Mộc, cô bé tức giận dậm chân, gọi to với Đào Thi Nam: “Nam Nam mau đến giúp tớ!”
Đào Thi Nam đặt cuốn sách xuống, chậm rãi bước tới, nhưng cô bé tính tình trầm tĩnh, sức chiến đấu gần như bằng không, chỉ luống cuống chạy theo sau La Châu Châu.
Tiết Hoài Viễn đang giúp bố rửa rau, nghe thấy tiếng ồn ào bên kia, không nhịn được cứ ngoái đầu nhìn.
Tiết Triều Đông mỉm cười nói với con trai: “Muốn chơi thì cứ ra chơi với các bạn đi, bố tự làm được.”
Thế là Tiết Hoài Viễn cũng chạy tới.
Cậu thấy hai bé gái đấu với ba bé trai thì không công bằng, nên gia nhập phe La Châu Châu.
Nhưng cậu cũng không chủ động tấn công, chỉ bảo vệ hai bé gái khỏi bị phe đối phương bắt nạt.
Hạ Tùng Khưu vẫn luôn nắm chặt tay Mục Mộc, bảo vệ cậu bé kỹ càng, Từ Tử Kỳ được cậu chỉ huy làm tiên phong, cứ quấn lấy La Châu Châu, khiến cô bé la oá.
Mục Mộc bị mọi người vây quanh, không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Nhưng mấy đứa trẻ khác hình như chơi rất vui vẻ, cậu đành ngoan ngoãn làm "đạo cụ", trở thành "báu vật" bị hai phe tranh giành.
Hoàng hôn buông xuống, trong sân ngôi nhà cổ treo mấy chiếc đèn l*иg giấy, ánh nến màu cam ấm áp xuyên qua lớp giấy mỏng, chiếu sáng những bức tường gỗ sẫm màu, tạo cảm giác thời gian như chậm lại.
Dưới những chiếc nồi sắt lớn, than củi cháy rừng rực, nước trong nồi sôi ùng ục, hơi nước trắng xóa bốc lên xung quanh những vị phụ huynh đang mặc tạp dề, tay cầm dao hoặc muôi xẻng chuẩn bị bữa tối, tạo nên một khung cảnh ấm áp, bình dị.
Mấy đứa trẻ vẫn đang đuổi bắt nhau ở hành lang, giọng La Châu Châu vang khắp sân, tiếng cười nói rộn ràng.
Mục Mộc bị Hạ Tùng Khưu dắt chạy khắp nơi, không ngừng né tránh sự truy đuổi của phe đối phương, dần dần cũng nhập cuộc, mỗi lần La Châu Châu vượt qua được Từ Tử Kỳ suýt nữa bắt được cậu, cậu đều tim đập thình thịch, cắm đầu chạy thục mạng, như thể phía sau đang đuổi theo không phải một bé gái sáu tuổi, mà là yêu quái nào đó.
May mà Hạ Tùng Khưu và Từ Tử Kỳ phối hợp khá ăn ý, tuy nhiều lần rất nguy hiểm, nhưng vẫn không để cậu bị bắt.
Mục Bội Chi vừa bẻ nấm vừa cười nói với Hạ Vân: “Mấy đứa nhỏ nghịch quá.”
Hạ Vân cũng cười: “Vậy cũng tốt, tôi chưa từng thấy Tùng Thu hoạt bát như vậy.”
Mục Bội Chi cũng chưa từng thấy con trai út hoạt bát như vậy, bà còn chưa kịp đáp lời thì nghe La Nghị Thần chen vào: “Là cậu út nhà cô Mục quá đáng yêu, mấy đứa nhỏ đều muốn chơi cùng, nên mới tranh nhau như vậy chứ sao.”
Mục Bội Chi: “Cô con gái rượu nhà anh La cũng không kém cạnh gì, cả Nam Nam và Hoài Viễn đều nghe lời con bé đấy thôi.”
Trong số mấy đứa nhỏ, Mục Mộc là bé nhất, bình thường cậu cũng không thích vận động, thể lực không theo kịp, chạy một hồi thì không chạy nổi nữa.
Phe đối phương vẫn đang đuổi theo phía sau, Mục Mộc gọi dừng cũng vô ích, đành cố gắng chạy về phía Mục Bội Chi, vừa chạy vừa kêu: “Mẹ ơi cứu con!!!”
Mục Bội Chi vội vàng lau tay vào tạp dề, ôm chầm lấy con trai, nói với mấy đứa trẻ khác: “Thôi, hôm khác chơi tiếp, nghỉ một lát chuẩn bị ăn cơm nào.”
La Nghị Thần cũng vội vàng kéo con gái lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Em chạy không nổi nữa rồi, Châu Châu không được ỷ lớn bắt nạt em nhỏ, chúng ta nghỉ một lát được không?”
La Châu Châu vẫn chưa cam tâm: “Nhưng mà con muốn chơi với Mộc Mộc mà.”
La Nghị Thần tiếp tục dỗ dành: “Mai chơi tiếp, giờ nghỉ một lát chuẩn bị ăn cơm, bố làm đồ ăn ngon cho con rồi.”
La Châu Châu ngửi thấy mùi thơm, bỗng thấy đói bụng, lúc này mới chịu yên lặng.
Mục Mộc chạy đến mặt đỏ bừng, mái tóc đen ướt đẫm dính vào trán.
Cậu tựa vào lòng mẹ thở hổn hển, thầm nghĩ thể lực của nhà vô địch trượt băng nghệ thuật tương lai đúng là đáng sợ, sau này tuyệt đối không được chọc vào La Châu Châu.
May mà có anh Tùng Thu và mẹ bảo vệ cậu!