Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị của Hạ Tùng Khưu nở nụ cười rõ ràng, khóe môi bên trái còn lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.
[Sao tôi lại thấy tổng tài nhí cười cưng thế nhỉ?]
[Mọi người ơi!! Lúm đồng tiền của tổng tài nhí kìa!!! Lúm đồng tiền đó!!!]
[Haha chắc bình thường cậu bé không cười là vì cái này, lúm đồng tiền ngọt ngào thế kia, cười lên chẳng còn tí khí chất tổng tài nào nữa.]
[Xin lỗi, tôi hơi phấn khích quá, giờ nhìn hai nhóc tì tôi cứ thấy bọt bong bóng màu hồng bay phấp phới.]
[Xin lỗi, tôi ship tình anh em được không?]
[Đầu óc các người toàn chứa đựng những thứ đen tối, đây rõ ràng là tình bạn trong sáng!!]
[Phải rồi, mới gặp đã nắm tay, còn ngọt ngào gọi anh trai, tình bạn trong sáng quá thể.]
[Đêm nay, hãy cùng nâng ly vì tình bạn.]
[Nâng ly!!]
Mục Mộc ngủ không lâu, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt Hạ Tùng Khưu gần ngay trước mắt, hơn nữa Hạ Tùng Khưu dường như còn đang cười với cậu.
Mục Mộc nghĩ mình hoa mắt rồi, chớp chớp mắt nhìn lại, nụ cười trên mặt Hạ Tùng Khưu quả nhiên biến mất.
Cậu thở phào, nghĩ thầm, đúng rồi, phải thế này chứ.
Vừa rồi cậu suýt nữa thì tưởng mình xuyên không đến thế giới song song nào đó rồi.
Trong ký ức của cậu, Hạ Tùng Khưu từ nhỏ đã ít cười, thời đi học là hot boy lạnh lùng nổi tiếng toàn trường, lớn lên lại trở thành tổng tài lạnh lùng, ai cũng nói Hạ Tùng Khưu khó gần.
Nhưng có lẽ vì hai người là bạn từ thuở nhỏ, nên Hạ Tùng Khưu đối với cậu cũng không đến nỗi lạnh lùng, còn thường xuyên chủ động rủ cậu đi chơi.
Chỉ là cậu bận rộn học hành, không có nhiều thời gian rảnh, mười lần thì đến tám chín lần cậu từ chối, sau này Hạ Tùng Khưu cũng ít đến tìm cậu hơn.
Mục Mộc hoàn hồn, nhìn Hạ Tùng Khưu phiên bản nhí trước mặt hỏi: “Anh Tùng Thu, sao anh lại ở đây?”
Hạ Tùng Khưu không chắc Mục Mộc có nhìn thấy nụ cười vừa rồi của mình không, cậu cảm thấy mình lén cười khi Mục Mộc đang ngủ trông thật ngốc, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong mắt Mục Mộc.
Điều này khiến tai cậu hơi đỏ, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh, đáp gọn lỏn: “Cô Mục và mẹ anh đi chợ mua đồ nấu cơm, bảo anh ở đây chơi với em.”
Mục Mộc lười biếng xoay người, bò dậy hỏi: “Vậy em ngủ bao lâu rồi? Mẹ và dì Hạ về chưa?”
Hạ Tùng Khưu cũng không biết, chỉ lắc đầu.
Mục Mộc bèn nói: “Chúng ta cùng đi tìm họ đi!”
Hạ Tùng Khưu ừ một tiếng, cúi người nhấc đôi giày da nhỏ bên giường, rất tự nhiên muốn xỏ vào chân Mục Mộc.
Mục Mộc vừa ngủ dậy đầu óc còn lơ mơ, chưa kịp phản ứng đã bị Hạ Tùng Khưu nắm lấy cổ chân.
Cậu lắc lắc bàn chân, nghiêng đầu hỏi: “Anh Tùng Thu, anh muốn giúp em đi giày à? Em tự đi được mà.”
Hạ Tùng Khưu không nói gì, cứ thế xỏ giày vào chân cậu, cúi đầu nói: “Đừng cựa quậy.”
Mục Mộc rất ngoan ngoãn, bảo không cựa quậy thì không cựa quậy, phối hợp để Hạ Tùng Khưu đi nốt chiếc giày còn lại, miệng vẫn không quên nói: “Cảm ơn anh Tùng Thu, lần sau em cũng đi giày cho anh.”
Hạ Tùng Khưu mặt lạnh tanh: “Không cần em đi cho anh, anh là anh trai, phải chăm sóc em trai.”
Mục Mộc ngồi trên mép giường, đung đưa hai chân ngắn củn cười híp mắt hỏi: “Vậy anh cũng đi giày cho các em khác à?”
Hạ Tùng Khưu nắm lấy bắp chân mũm mĩm của cậu, kéo chiếc tất bị tụt xuống lên lại cho ngay ngắn, rồi mới đáp: “Không, anh chỉ đi cho em thôi.”
Mục Mộc vui vẻ, bỗng nhảy xuống giường, nhào vào lòng Hạ Tùng Khưu, reo lên: “Chúng ta sẽ mãi là bạn tốt! Bạn tốt nhất trên đời!”
Hạ Tùng Khưu cao hơn bạn bè cùng trang lứa, Mục Mộc lại nhỏ hơn cậu nửa tuổi, nên cậu cao hơn Mục Mộc hẳn một khúc, khoảng năm sáu phân.
Hai tay cậu ôm chặt cậu em xinh xắn nhào vào lòng mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi cười ngẩng lên của Mục Mộc, khóe môi vô thức cong lên: “Ừ, chúng ta sẽ luôn là bạn tốt nhất của nhau.”