Trong khi khu bình luận đang tranh cãi ầm ĩ, cách Mục Mộc một bức tường, Mục Bội Chi nhìn con trai út đang ngủ say sưa trong video, bà không lỡ đánh thức con trai mình.
Nhân viên tổ chương trình đành phải nhắc nhở bà một lần nữa: “Cô Mục, bây giờ sắp tám rưỡi, cô xem có phải là nên đánh thức Mộc Mộc rời giường rồi không? Ăn sáng xong chúng ta còn phải nhanh chóng lên đường nữa.”
Địa điểm quay tập đầu tiên của chương trình là một thị trấn cổ, lái xe từ đây đi cũng phải hơn một tiếng đồng hồ.
Mục Bội Chi lấy lại tinh thần hỏi: “Mấy bạn nhỏ khác thì sao? Đều dậy hết rồi chứ?”
Nhân viên công tác vội vàng nói: “Mấy bạn nhỏ đó đã dậy rồi, bây giờ đang rửa mặt thay quần áo, chuẩn bị xuống tầng ăn sáng.”
Bấy giờ Mục Bội Chi mới mở cửa đi vào gọi con trai rời giường. Không thể vì một mình bé Mộc làm chậm tiến độ công việc của cả đoàn chương trình được.
Người hâm mộ ngồi canh giữ trong phòng phát sóng trực tiếp đợi nửa tiếng cuối cùng cũng đợi được ảnh hậu xuất hiện, khu bình luận lại bắt đầu chật kín màn hình.
Trong video, ảnh hậu trang điểm nhẹ nhàng khẽ bước đến trước mặt con trai mình, dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ mềm mại trắng như tuyết của cậu bé, giọng điệu dịu dàng đến khó tin: “Cục cưng, phải rời giường rồi.”
[A Vĩ đã chết! Vợ ơi! Người vợ định mệnh của đời tôi! Được vợ nói chuyện với tôi như vậy, tôi có chết cũng không hối hận!]
[Hoá ra chị ấy còn có một mặt dịu dàng như thế, được làm con của cô ấy thật là hạnh phúc huhuhu.]
[Có một đứa con đáng yêu như thế cũng rất hạnh phúc!]
[Trong một khoảnh khắc tôi không biết nên hâm mộ ai.]
[Người chiến thắng cuộc đời này chính là @Thịnh Hạo Tồn.]
[Tổng giám đốc Thịnh tặng tiền xong thì biến mất à, sao không thấy bóng dáng đâu thế?]
[Chắc chắn là đi kiếm tiền rồi, nếu không thì lấy cái gì ra nuôi vợ con xinh đẹp.]
Mục Bội Chi thấy con trai nhíu mày vì bị chọc nhưng vẫn không tỉnh, nhịn không được hôn lên mặt cậu một cái.
Khi camera phóng cận cảnh, nhóm cư dân mạng nhìn thấy cậu bé mở hai mắt, đôi mắt xinh đẹp tròn xoe mở to như một con mèo đang giật mình. Sau khi thấy rõ người trước mặt là ai, cậu bé lập tức buông lỏng cảnh giác, ánh mắt cũng sáng lên còn dùng giọng sữa mềm mại gọi một tiếng mama.
Mục Bội Chi cố tình xụ mặt nói: “Mặt trời lên đến mông rồi, mau rời giường ăn sáng thôi.”
Mục Mộc vội vàng lật mình dậy, nhìn Mục Bội Chi, hỏi: “Mama, chúng ta đang quay chương trình sao?”
Mục Bội Chi cố ý nói: “Con đoán xem?”
Mục Mộc nhìn về phía camera đang lóe đỏ rồi hỏi: “Đã bắt đầu quay chưa ạ?”
Mục Bội Chi cười nói: “Đã bắt đầu từ lâu rồi, bây giờ phải đã có mấy trăm vạn cư dân mạng xem con ngủ trên giường đấy.”
Mục Mộc: !!!
Cậu còn tưởng phải chờ cậu ngủ dậy, đi ra ngoài mới bắt đầu quay, dù sao việc ngủ cũng là riêng tư cá nhân.
Nhưng cậu quên mất rằng ở trong mắt người trưởng thành thì một đứa trẻ bốn, năm tuổi đi ngủ không có gì là riêng tư mà nó cũng chẳng để mông trần.
Lời nói của Mục Bội Chi làm Mục Mộc lập tức xấu hổ, lần đầu tiên trong hai đời cậu dùng ánh mắt lên án nhìn Mục Bội Chi, giọng nói run rẩy: “Vì sao mama không nói cho con biết sớm hơn?”
[Đây không phải là mèo con đang tức giận kêu meo meo sao? Cục cưng đáng yêu quá đi mất huhu.]
[Hahaha chị gái xấu xa quá, lịch sử xấu hổ của bạn nhỏ đã được đưa lên trang nhất, lúc bé Mộc lớn lên nhìn thấy có tức đến phát khóc không nhỉ?]
[Tôi đã quay lại và lưu! Chờ đến khi bé Mộc trưởng thành thì sẽ cho cậu bé xem hahaha.]
[Bé Mộc rất xấu hổ đấy, mọi người nhìn lỗ tai cậu bé đỏ hết lên rồi kìa.]
[Sao có thể! Sao! Lại! Đáng! Yêu ! Như! Này!]
Mục Bội Chi không ngờ con trai út sẽ phản ứng như vậy, sửng sốt một chút rồi mới nói: “Không phải lúc trước mama đã nói sẽ đưa con đi quay chương trình rồi sao?”
Mục Mộc thở hồng hộc nói: “Nhưng mama không nói đi ngủ cũng bị quay hình!”
Mục Bội Chi ôm cậu vào lòng, xoa đầu cậu, nói: “Không sao đâu, bé Mộc nhà chúng ta ngủ rất ngoan, không có chút mất mặt nào, cục cưng không cần phải xấu hổ như thế đâu.”
Mục Mộc dúi đầu vào trong lòng mẹ, giọng nói rầu rĩ: “Nhưng có rất nhiều người nhìn con nằm trên giường…”
Mục Bội Chi vuốt ve mái tóc mềm mại của con trai, tiếp tục khuyên cậu: “Bây giờ mới hơn tám giờ, không tính là nằm ì trên giường, trẻ con thường ngủ nhiều, ngủ lâu một chút rất bình thường mà đúng không? Vừa rồi mama chỉ nói đùa với con thôi.”
Tuy rằng Mục Mộc vẫn cảm thấy mất mặt nhưng rất nhanh đã điều chỉnh được cảm xúc, ngồi dậy từ trong ngực Mục Bội Chi: “Mama, con không sao! Nhưng con phải thay quần áo, cái này không được quay.”
Mục Bội Chi bị cậu chọc cho bật cười: “Được, được, được, không quay, đây là điều riêng tư của bé Mộc.”
Mục Mộc nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn camera nhấp nháy đỏ bị nhân viên công tác mang đi chỗ khác nhưng cậu vẫn lo lắng, cầm quần áo vào phòng vệ sinh.
Mục Bội Chi hỏi cậu: “Có cần mama giúp không?”
Mục Mộc ở bên trong trả lời lại: “Không cần đâu ạ, cảm ơn mama, con có thể tự mặc mà.”
[Bé Mộc lễ phép quá, bộ dạng được dạy dỗ tốt.]
[Không phải cậu bé mới có bốn tuổi rưỡi sao? Thật sự có thể tự mình mặc quần áo à?]
[Con tôi năm sáu tuổi còn chưa tự mặc được.]
[Bạn nhỏ bảy tuổi phòng bên vừa nãy còn mặc ngược áo.]
[Hình như tôi nhìn không lầm thì bé Mộc vừa mới lấy áo sơ mi với quần yếm đúng không? Cậu bé có thể cài cúc sao?]
Không chỉ riêng cư dân mà ngay cả người mẹ là Mục Bội Chi cũng rất tò mò liệu con trai có mặc được bộ quần áo phức tạp như thế không.