Năm mới vừa qua, gió cứ thế luồn vào cổ áo và ống tay áo. Tô Y Y lạnh run cầm cập.
Cô đứng dậy quay đầu nhìn bãi đất hoang phía sau, phát hiện mất nửa ngày mới nhặt được dọn được một phần nhỏ.
Với tốc độ này, muốn dọn sạch toàn bộ bãi đất hoang trong nhà thì ít nhất cũng phải mất bốn mươi ngày.
Thôi, cứ từ từ mà làm.
Tô Y Y nhìn xung quanh, vừa nhẹ nhàng đấm vai, vừa vận động.
Cô nhớ rõ mình đứng nghiêm chỉnh bên lề đường chờ đèn đỏ, cũng không gây hấn với ai, kết quả lại gặp phải cặp đôi đang cãi nhau.
Lúc bọn họ xô đẩy, cô bị hất văng khỏi vỉa hè.
Vừa lúc đó một chiếc xe lớn chạy tới.
Mở mắt ra lần nữa thì cô đã xuất hiện ở những năm 80. Ngơ ngác ngồi bệt xuống đất, trước mặt là một bức tường đất vừa mới đổ sập.
Nửa người bị chôn vùi.
Tô Y Y không kịp nghĩ ngợi gì khác, vừa kêu to vừa ra tay cố sức thoát khỏi bức tường đất.
Sau đó thì ngất đi.
Đợi đến khi tỉnh lại, Tô Y Y mới biết mình đã xuyên không đến cuối năm tám mươi ba, trở thành một "Tô Y Y" khác.
Trong nhà xếp thứ ba, có hai anh trai và một em gái.
Ba đã mất vì bệnh từ lâu, chỉ nửa năm sau mẹ bỏ lại bốn đứa con trốn đi. Bốn đứa trẻ đều nhờ bà nội nuôi nấng lớn lên.
Anh cả Tô Văn kết hôn với chị dâu ở thôn bên, hiện tại có một cô con gái năm tuổi.
Nhà họ Tô là nhà nghèo nhất thôn, nên dù anh cả đã kết hôn cũng không đưa chị dâu ra ở riêng, cả nhà bảy người chen chúc trong căn nhà cũ.
"Cô ơi! Cô ơi! Cô xem cháu tìm được bảo bối này!" Cháu gái Tô Ni Ni vừa hét lớn vừa chạy về phía Tô Y Y.
"Bảo bối gì thế?" Tô Y Y cười.
"He he." Tô Ni Ni cười, xòe tay ra khoe khoang với Tô Y Y: "Cô xem viên đá này, màu đỏ kìa!"
Tô Y Y nhìn kỹ rồi gật đầu: "Ừ. Đẹp lắm."
Vươn tay xoa đầu cô bé, lại lau sạch bụi bẩn trên mặt cô bé. Sau đó phủi sạch đất trên quần Tô Ni Ni.
Cô không dám dùng sức, năm nay không đủ ăn, lúc vỗ nhẹ qua lớp quần áo, cô đều có thể cảm nhận được sự gầy gò của Ni Ni.
Rõ ràng là một bé gái năm tuổi, nhưng lại đen và gầy, nhìn qua cứ như ba bốn tuổi.
Nhìn mà thấy thương.
Nghĩ đến đây, Tô Y Y cũng không dọn bãi đất hoang nữa, cầm lấy cái rổ đựng rau ở bên cạnh, một tay nắm tay Tô Ni Ni nói với cô bé: "Đi! Theo cô ra bờ suối xem nào."
Tô Ni Ni vui vẻ nhảy cẫng lên tại chỗ.
Nắm tay Tô Y Y vừa nhảy vừa hỏi: "Cô ơi, thật sự có thể bắt được cá nhỏ tôm nhỏ không?"
"Chúng ta ra đó xem rồi biết." Tô Y Y nháy mắt với cô bé.