“Tiểu Sanh, cậu sau này định sống ở đây sao?”
Một chiếc xe tải đậu trước một toà dân cư cũ. Người đàn ông cường tráng, tóc ngắn một tay cầm chiếc vali, ngửa đầu lên nhìn toà nhà cũ đổ nát.
“Anh sống ở thành phố này hơn 20 năm rồi, đây là lần đầu tiên anh biết ở đây có một tiểu khu cũ như vậy. Sau hơn 30 năm vất vả xây dựng thành phố mới, tại sao chính quyền lại không phá hủy nơi này?”
Lúc này đang là giữa hè, thời tiết vô cùng nóng bức.
Người đàn ông tóc dài bước xuống xe, buộc tóc lên, để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn: “Văn phòng thám tử đóng cửa, em mất việc, hơn nữa gần đây em đang thiếu tiền. Dù nơi này tồi tàn nhưng tiền thuê nhà rất thấp."
Các đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông không tính là tinh xảo nhưng khi kết hợp lại thì rất đẹp. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi nửa tay màu trắng đơn giản và quần jean xanh, trên người mang theo một cảm giác phong độ tri thức. Giọng nói nhẹ nhàng, êm ái, nghe rất thoải mái. Giống với một giáo sư đại học trẻ hơn là một trợ lý thám tử.
Tòa nhà dân cư kiểu cổ này không có thang máy, may mắn là tầng không cao, tổng cộng chỉ có năm tầng. Sầm Sanh sống ở tầng bốn, hai người xách vali cùng nhau đi lên lầu. Nhiệt độ bên trong khu dân cư rất thấp, ở lâu còn có chút lạnh.
Ngũ Bàng vừa đi vừa nhìn xung quanh, "Ở đây thực sự rất mát mẻ, thích hợp để tránh nóng. Tiểu Sanh, cậu nhìn xem trên tường viết gì, không có kính anh nhìn không rõ."
Ngũ Bàng dừng lại, hất cằm lên trước dòng chữ nhỏ trên tường. Chữ nhỏ được đặt rất cao, phía trên cùng của bức tường.
Sầm Sanh đẩy cặp kính gọng vàng lên, nheo mắt nhìn kỹ hơn: “Buổi tối ở hành lang đừng làm ồn, sẽ ảnh hưởng đến hàng xóm nghỉ ngơi, nếu còn ồn ào nữa, tôi sẽ gϊếŧ cả nhà các cậu."
Ngũ Bàng chặc lưỡi: “Viết lời uy hϊếp cao như vậy, thật là hèn nhát.”
Sầm Sanh mím môi không trả lời.
Cậu rất nhạy cảm với chữ viết tay, từ độ dày và góc độ của các từ, có vẻ như chúng không được viết bằng sơn đỏ khi đứng trên thang.
Giống như có người tựa như con nhện vậy, tứ chi treo trên tường ghé vào nóc nhà, dùng máu nhuốm đầy ngón tay viết lên đó.
Sầm Sanh bị chính suy nghĩ của mình làm cho bối rối đến nỗi sống lưng lạnh buốt. Theo bản năng chạm vào suý côn (*) trong túi để tự động viên mình.
(Suý côn)
Cậu đã sớm biết, tiểu khu Ân Hà này có điều gì đó không ổn.
Sầm Sanh đã làm trợ lý thám tử được 5 năm, trong tay ít nhiều cũng có một số tiền tiết kiệm. Cậu là người địa phương, có nhà ở thành phố này nên căn bản không cần phải thuê nhà.
Lý do tiền thuê nhà thấp và không muốn sống với bố mẹ đều là viện cớ.
Nếu được lựa chọn, Sầm Sanh cũng không muốn sống ở đây.
————
Cách đây rất lâu, Sầm Sanh biết rằng mình đang sống trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết huyền nghi.
Khi cậu mười lăm tuổi, Sầm Sanh vẫn đang học năm thứ nhất trung học thì một giọng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu.
Giọng nó tổng hợp bằng AI tương tự như lời tự thuật trong sách nói.
Lời tự thuật lảm nhảm trong đầu cậu, kể những câu chuyện huyền nghi kinh tủng. Nhân vật chính của câu chuyện không phải là cậu mà là một thám tử hai mươi tuổi tên Dung Dã.
Sầm Sanh đã đọc tin tức, biết rằng Dung Dã là có thật chứ không phải nhân vật hư cấu.
Anh mở văn phòng thám tử khi còn trẻ và có rất nhiều người theo đuổi xung quanh. Anh là một người rất tốt và quyến rũ.
Sầm Sanh không hiểu lời tự thuật đó đến từ đâu, cũng không hiểu giữa mình và Dung Dã có mối liên hệ gì, cũng như tại sao cậu lại có thể nghe được câu chuyện của anh.
Cậu đã thử nhiều cách khác nhau, đến chùa thắp hương, còn gặp qua bác sĩ tâm lý. Sau khi cố gắng vô ích và không thể thoát khỏi lời tự thuật, Sầm Sanh đơn giản chấp nhận thực tế.
Cậu vẫn luôn nghe từ khi còn học trung học đến khi tốt nghiệp đại học. Đối với Sầm Sanh mà nói, Dung Dã giống như nhân vật chính trong một cuốn sách hơn và cậu là khán giả của cuốn sách này. Vì thế, cậu đơn phương sinh ra hảo cảm cực mạnh đối với Dung Dã. Ngay khi tốt nghiệp đại học, cậu đã ngay lập tức tìm kiếm cơ hội trở thành trợ lý của Dung Dã.
Khi Sầm Sanh 27 tuổi, cả hai xác nhận mối quan hệ yêu đương và chính thức chung sống.
Một tuần sau khi chung sống, Dung Dã mất tích. Không có cảnh báo, sinh tử không lường được.
Câu chuyện do lời tự thuật kể cũng đã chuyển từ một câu chuyện trinh thám huyền nghi sang một câu chuyện tình lãng mạn trong khuôn viên trường . Nhân vật chính cũng từ Dung Dã biến thành một đôi nam nữ xa lạ.
Sầm Sanh có một loại suy nghĩ tồi tệ.
Sự thay đổi của câu chuyện và nhân vật chính có thể đồng nghĩa với việc bạn trai của cậu đã gặp phải điều gì đó bất trắc.
Trong suốt 5 năm qua, họ như hình với bóng, có mối quan hệ tốt đẹp. Sầm Sanh mỗi ngày đều rất nhớ Dung Dã.
Nếu cảnh sát không tìm được thì cậu sẽ tự mình tìm kiếm. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Sầm Sanh đã điều tra rất lâu, cuối cùng lần theo manh mối và tra được tiểu khu Ân Hà, nơi cuối cùng Dung Dã xuất hiện.
Văn phòng thám tử ở thành phố khoa học công nghệ mới ở phía nam, còn tiểu khu Ân Hà ở quê hương của Sầm Sanh - thành phố công nghiệp cũ ở phía bắc.
Hai thành phố cách xa nhau đến mức phải mất bốn giờ bay. Nhưng chứng minh thư của Dung Dã vẫn còn ở nhà, Sầm Sanh không biết làm thế nào mà anh lại đến được tiểu khu Ân Hà.
Cậu chỉ biết cha mẹ Dung Dã đều là thám tử, bản thân anh cũng làm thám tử hơn mười năm.
Bất kể thực chiến hay suy luận, Dung Dã đều giỏi hơn cậu rất nhiều. Nếu Dung Dã thực sự chết ở tiểu khu Ân Hà, có lẽ cậu tám phần cũng sẽ chết ở đây.
Đến cửa số 404, Sầm Sanh cúi đầu tìm chìa khóa.
Ngũ Bàng buông vali xuống, ghét bỏ xoa xoa tay: "Số cửa phòng thật là không may mắn, sao cậu lại chọn phòng này?"
“Nhà anh ta là căn duy nhất còn lại cho thuê. Tuy nhà hơi xiêu vẹo nhưng bạn cùng phòng của em là một cô gái rất dễ thương. Chủ nhà nói cô ấy rất dễ hòa đồng.”
“Con gái có dễ thương đến mấy thì liên quan gì đến một người đồng tính như cậu?
Ngũ Bàng lẩm bẩm nhìn xung quanh, "Vậy mà ở đầy rồi. Ở nơi tồi tàn này có nhiều cư dân như vậy? Trên cửa treo cái gì vậy? gương bát quái?"
Sầm Sanh không hề ngẩng đầu, trước đó khi cậu tới xem phòng, cậu đã nhận thấy căn phòng này có gì đó không bình thường.
Có một chiếc gương bát quái treo trên cửa chống trộm phòng 404, với nhiều loại bùa màu vàng để xua đuổi ma quỷ và trấn áp tà ma. Bạn cùng phòng của cậu cung phụng một tượng thần trong phòng khách, nhưng Sầm Sanh lại không thể tra ra bất kỳ thông tin nào về bức tượng thần đó trên mạng cả.
Sầm Sanh có chút sợ hãi những thứ này, vốn không có ý định chuyển đến. Nhưng trong phòng ngủ của 404, cậu tìm thấy một mảnh giấy có viết mật mã cầu cứu nhưng không thể truyền ra ngoài được.
Trên tờ giấy là nét chữ của Dung Dã.
Người yêu của cậu từng bị giam trong căn phòng này.
————
Khi Sầm Sanh mở cửa chống trộm, một mùi hương nồng nặc, ngột ngạt phả vào mặt cậu. Ngũ Bàng không hề chuẩn bị tinh thần mà bị sặc đến nỗi ho khan.
Căn phòng tràn ngập khói từ nén hương mà bạn cùng phòng của cậu đang đốt trong phòng khách.
Bức tượng quay mặt ra cửa, như đang giám sát tất cả những ai bước vào phòng. Hành lang im lặng đến chết người, không một tiếng côn trùng hay tiếng chim nào vang lên. Nhiệt độ bên trong tòa nhà rất thấp, lạnh đến nỗi không giống như đang giữa hè.
Bầu không khí áp lực đến mức Sầm Sanh theo bản năng siết chặt suý côn, ánh mắt vô thức hướng về phía phòng ngủ.
Lần trước chủ nhà và bạn cùng phòng đều ở đó, cậu sợ gây nghi ngờ nên cậu chỉ kịp tìm tín hiệu cầu cứu của Dung Dã rồi vội vàng rời đi.
Nếu lần này tìm kiếm cẩn thận hơn, chắc chắn cậu có thể tìm ra càng nhiều manh mối!
Sầm Sanh một lần nữa cho mình vài ám thị.
Dung Dã lợi hại như vậy, anh ấy nhất định sẽ không dễ dàng chết. Có lẽ anh ấy đang bị mắc kẹt ở đâu đó và chờ được giải cứu.
Có thêm hy vọng, hồi tưởng lại cảnh hôn người yêu, đôi môi tái nhợt của Sầm Sanh dần lấy lại màu sắc.
"Mẹ kiếp, anh còn tưởng nhà này cháy rồi. Ai đốt nhiều hương như vậy trong phòng khách? Sao trên tường lại đều dán bùa vàng? Đây là cái mà cậu gọi là bạn cùng phòng dễ thân sao?"
Sau khi nhìn rõ tình hình trong phòng, trên trán Ngũ Bàng xuất hiện những giọt mồ hôi. Hắn chỉ vào đầu mình, nói: "Bạn cùng phòng của cậu ở đây thực sự ổn chứ? Đừng sống chung với một kẻ tâm thần hoặc một kẻ mất trí cuồng tín tà giáo chỉ vì giá cả tiện nghi."
"Anh biết đấy, em mắc bệnh nghề nghiệp, trước khi đến đây em đã điều tra cô ấy rồi, không có vấn đề gì. Phòng khách trang trí như thế này, chắc chỉ là sở thích cá nhân của cô ấy thôi."
Sầm Sanh ngẩng đầu cười với hắn, "Khu dân cư này quá cũ, không có giám sát, khi nãy anh đi lên không đóng cửa kính xe, anh mau đi xuống nhìn xem, kẻo có người trộm đồ của anh."
"Cậu gọi đây là sở thích?" Ngũ Bàng dừng lại, vỗ vỗ đầu hắn, "Mẹ kiếp, anh thật sự quên khóa xe!"
Ngũ Bàng vừa rời đi, Sầm Sanh lập tức đóng cửa chống trộm lại, từ trong túi xách lấy bao giày và găng tay ra rồi nhanh chóng đeo vào.
Vừa mới bước vào cửa, cậu đã có thể thấy hôm nay bạn cùng phòng của mình không có ở nhà.
Một đôi giày thể thao mùa hè đã biến mất khỏi kệ giày, chiếc ô che nắng và xe kéo nhỏ dùng để mua đồ đặt gần cửa cũng đã biến mất, trên bàn ăn là một chai xịt chống nắng . Nhan đốt trước tượng đã cháy được một nửa.
Cô thắp xong hương rồi đi ra ngoài.
Chỉ có một nhà vệ sinh ở 404. Muốn đi vệ sinh thì phải đi qua phòng khách. Bạn cùng phòng ở nhà chung sẽ không một mực trạch ở trong phòng ngủ .
Căn phòng không lớn, tổng cộng 7, 80 mét vuông. Dung Dã cố gắng gửi tín hiệu cấp cứu ra bên ngoài, điều này cho thấy lúc đó anh còn tỉnh táo và không thể không phát ra âm thanh.
Bạn cùng phòng là một vấn đề lớn, cho dù cô không phải là người giam cầm Dung Dã thì cô cũng phải là người trong cuộc.
Sầm Sanh đã hỏi thăm chủ nhà về bạn cùng phòng của mình. Cô gái thất nghiệp căn bản là hiếm khi ra ngoài. Đây là một trong số ít cơ hội để khám phá căn phòng của cô.
Sầm Sanh gửi tin nhắn cho Ngũ Bàng, bảo hắn khóa xe đừng vội đi lên. Ngồi dưới tầng hút một điếu thuốc, tra trên mạng tìm các nhà hàng gần đó, một hồi cậu sẽ đãi hắn ăn cơm.
Sắp xếp xong Ngũ Bàng, người cực kì nhiệt tình nhất quyết muốn đưa cậu đến nhà mới của mình, Sầm Sanh bước vài bước đến cửa phòng ngủ của bạn cùng phòng.
Cậu đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, nhưng trước khi kịp xoay nó, một âm thanh tổng hợp AI quen thuộc đột nhiên vang lên trong đầu cậu.
Chính là lời tự thuật đã đồng hành cùng cậu suốt mười hai năm.
[Đã phát hiện ra rằng ‘Sầm Sanh’ đã đến một địa điểm đặc biệt - Số 404, tiểu khu Ân Hà]
[Đã tự động khấu trừ 10 điểm giá trị thiện*, nhận được bản xem trước chương thứ ba của "Chuyện ma Ân Hà"](* điểm thiện: nguyên văn là "trị giá thiện" mình vẫn chưa tìm được từ thay thế thích hợp, khi nào tra được mình sẽ chỉnh sửa lại)
[Cảm giác ngột ngạt ngày càng mãnh liệt. Sầm Sanh muốn nhìn rõ khuôn mặt của người đó, nhưng trước mắt là một mảnh đen nhánh. Bàn tay mảnh khảnh lạnh ngắt bóp chặt cổ cậu. Nước tràn vào miệng và mũi, khiến cậu sặc đến mức không thể phát ra âm thanh. Sầm Sanh không muốn chết, cậu liều mạng cào vào cổ tay của người đó, chạm vào một vật cứng rắn, lạnh lẽo.】
Rõ ràng đang là buổi chiều giữa hè nhưng Sầm Sanh lại cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu rùng mình, chết lặng tại chỗ.
Tại sao người kể chuyện không kể chuyện tình trong trường nữa?
Nó đang nói cái gì vậy?
------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Khai văn rồi! Cầu theo dõi, cầu bình luận!
[Hướng dẫn đọc]
Lấy linh dị là chủ yếu, nhưng không đơn thuần là linh dị mà còn liên quan đến một số yếu tố khác.
1v1, song mối tình đầu
HE, công thụ lẫn nhau sủng
---chuyên mục dự thu cầu theo dõi ——
Tiêu đề: "Cho lông nhung nhung làm vợ [ xuyên nhanh ]"
Văn án như sau:
Ô Diêu, người đã nhiều năm làm tiểu đệ của trùm phản diện, quyết định thay đổi công việc của mình.
Cậu phải đi chăm sóc những vật nhỏ lông xù, để những chú chó mèo dễ thương và trung thành chữa lành tâm hồn cậu.
Nhưng tại sao cậu luôn có cảm giác như con chó cưng của cậu coi cậu như vợ vậy?
Thế giới thứ nhất: chú chó pit bull* bị bỏ rơi và người đẹp nhận nuôi hắn
(*pit bull là một giống chó nhà, được nuôi để làm vật giữ nhà và cũng được sử dụng trong những cuộc chọi chó. Đây là giống chó hiếu chiến được mệnh danh là sát thủ máu lạnh hay còn được gọi là chó chiến binh hay võ sĩ giác đấu. Giống chó Pit bull đầu tiên được nuôi ở Anh vào thế kỷ thứ 18 dùng để đấu với các giống chó khác trong đấu trường hay trong một cái hố lớn để phục vụ cho những cuộc chiến máu me)
Tướng quân Black luôn cảm thấy mình đáng lẽ phải là một con người, nhưng hắn chỉ là một con chó đen to lớn.
Hắn từng là chú chó chiến đấu nổi tiếng nhất và là niềm tự hào của chủ nhân. Cho đến một ngày, hắn thua trong một trận thi đấu, còn bị cắn đứt một chân.
Khi hắn sắp bị đem đi xử lý, một người đàn ông đẹp trai bước tới cái l*иg, hỏi hắn có muốn về nhà với cậu không.
Thế giới thứ hai: cựu vương sói chán nản và nhân viên kiểm lâm
Thế giới thứ ba: hồ ly ăn trộm gà và cậu bé nông dân
Thứ tự các thế giới có thể thay đổi, những thế giới còn lại sẽ được xác định