Thanh Hiên không nói gì, chỉ nhìn vào đôi mắt đang cầu cứu trong vô vọng của Thẩm Lãng. Thanh Hiên cứ như thế trực tiếp bỏ qua người đang nằm dưới đất, hắn tiến lại cạnh Triều Dương.
Triều Dương nhìn người nam nhân, có chút mỉa mai mà nói.
“Sống lại rồi à? Ta có nên mừng cho ngươi không nhỉ?”
“Chắc chắn là có rồi, nếu ta không đi từ quỷ môn quan trở về thì ngươi làm sao có thể trả thù được Thẩm Lãng”
Thẩm Lãng ngước nhìn hai người bọn họ, hắn lúc này có chút lờ mờ đoán ra, phen này quả thật hắn chết là cái chắc, họ… hình như là cùng một giuộc với nhau!
“Ngươi… Thẩm Thanh Hiên, các ngươi… các ngươi là có ý gì? Ngươi là nhị ca ta… ngươi… a… cứu ta”
Thẩm Lãng không ngừng gào lên, mà Thanh Hiên lúc này chỉ cảm thấy thật phiền phức. Hắn nhíu mày nhìn người đang không ngừng lăn lộn dưới đất rồi lại nhìn Triều Dương, nói.
“Ồn ào thật, có thể xử lý nhanh không? Ta không có thời gian”
“Ha, ta là người bị hại trực tiếp, bản thân ta còn không vội thì ngươi vội cái gì?”
“Ngươi nghĩ nếu đám người kia phát hiện Thẩm Lãng mất tích mà cùng lúc ta cũng không có trong phủ thì không phải ta cư nhiên sẽ bị nghi ngờ sao? Không không ta lại gánh tội dùm ngươi. Huống hồ…”
Thanh Hiên thôi không nói nữa, hắn nhìn nữ tử đang đứng trước mặt mà nữ tử kia, đúng hơn là oan hồn ma nữ kia cũng hiểu, cô ta cười khinh bỉ mà nói.
“Sợ thân thể cô gái này tổn thương sao? Cũng biết thương hoa tiếc ngọc đó chứ! Không sao, tư chất cô gái này tốt, sẽ không dễ tổn thương thân thể, bị hàn khí xâm lấn đâu”
Nói đoạn, ma nữ kia hướng về phía Thẩm Lãng nhìn hắn một cách giận dữ, cô ta từ từ tiến lại, cùng lúc những ma nữ khác lúc này mới thôi không động đến thân thể hắn ta nữa. Chưa kịp để Thẩm Lãng kịp phản ứng thì ma nữ kia nhanh chóng đưa tay vào ngực hắn, móc lấy trái tim đỏ thẩm ra khỏi người. Phản xạ duy nhất của Thẩm Lãng lúc đó chỉ là trừng mắt thật to, sau đó hắn tắt thở, hắn chết, mắt không nhắm!
Ma nữ kia đã báo được thù, cô ta cười chua chát, nhìn trái tim đầy máu trên tay, không nói không rằng mà bóp nát. Thanh Hiên cũng chỉ biết nhắm mắt lại trước cảnh tượng ghê rợn đó.
“Ngươi trở về trước đi, ta đưa thân thể cô gái này về nhà. Sau đó sẽ nhập trở lại vào xác tên Thẩm Lãng, lựa thời điểm thích hợp ta sẽ cho người nhà họ Thẩm biết con trai họ đã chết”
“Không được, hay… ngươi nhập xác hắn trở về đi. Ta đưa Triều Dương về nhà, tận mắt thấy cô ấy không xảy ra chuyện gì ta mới có thể an tâm trở về Thẩm gia”
Ma nữ kia nhìn Thanh Hiên, cũng không nói thêm điều gì, cô ta rời khỏi thân xác Triều Dương. Thân thể Triều Dương ngã xuống, Thanh Hiên đưa tay đỡ lấy, hắn bế xốc cô nhìn về hướng hồn ma, nói cách khác là Thẩm Lãng đang từ từ rời khỏi khu rừng.
Thanh Hiên bế người Triều Dương, hắn nhìn xung quanh rồi như chưa hiểu điều gì, ngây người một lúc mới khẽ kêu.
“Chết chửa, ta nào biết nhà cô ấy ở đâu lại cứ thế giành người! Khổ thật, biết thế để ma nữ kia đưa về cho rồi”
Đoạn, hắn nhìn cô gái đang hôn mê trong lòng, lại bất lực mà nhủ :“Đợi cô ấy tỉnh đã.”
…
Đợi mãi trời cũng đã xập tối, không phụ sự chờ đợi của Thanh Hiên, Triều Dương cuối cùng cũng đã tỉnh. Nàng khó khăn mở mắt nhìn, đập vào mắt nàng là khuôn mặt điển trai của Nhị thiếu gia nhà họ Thẩm. Nàng cứ thế không động đậy gì, chỉ nhìn, cho đến khi có giọng nói cất lên nhắc nhở nàng.
“Cô định thế này khi nào nữa? Mau dậy, đi về nhà”
“A…”
Triều Dương lúc này mới lấy lại thần trí, nàng vội đứng dậy, tránh xa Thẩm Thanh Hiên. Nàng nhìn quanh, vẫn là khu rừng này, nhưng lại thoáng có chút khác. Mà giờ thì Triều Dương mới đột nhiên nhớ ra chuyện vừa nãy.
“Hắn… Thẩm Lãng hắn đâu… còn tôi… a”
Nàng nhìn xuống mình, y phục còn nguyên vẹn khiến nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Triều Dương, Thanh Hiên không khỏi cười nàng một cái.
“Cô không sao, hắn không đυ.ng gì đến cô. Vừa lúc cô ngất, hắn định giở trò đồϊ ҍạϊ đã có ta đến, tẩn cho hắn một trận, hiện tại đã về Thẩm gia rồi”
“Là vậy sao?”
Nàng có chút nghi ngờ mà hỏi lại.
“Không tin thì thôi vậy”
“Ai… nói chứ, tin mà…”
“Vậy, mau dẫn đường đi, ta đưa cô về”
Phía nhà họ Thẩm, Thẩm Lãng lúc này đã trở về, Tứ phu nhân Kim Huế Hoa nước mắt ngắn dài chạy ra, bà ôm chầm lấy con trai mình.
Thẩm lão gia bước ra, ông nghi hoặc nhìn con trai mà hỏi :“Lãng nhi, con đi đâu mà giờ mới về, có biết cả nhà vì con mà loạn lên không?”
Thẩm Lãng nhìn Thẩm lão gia cũng không buồn nói, hắn chỉ đáp một câu vô thưởng vô phạt.
“Con có việc, thành thật xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng. Còn giờ thì con cảm thấy khá mệt, xin phép phụ thân trở về phòng trước”
Cứ thế Thẩm Lãng rời đi trong sự khó hiểu của mọi người. Tứ phu nhân không hiểu bà chỉ biết khẽ gọi tên con trai, sau đó lại xoay người nhìn Thẩm Canh Điền, Thẩm Canh Điền cũng không có biểu hiện gì chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng Thẩm Lãng.
“Mặc kệ nó, chúng ta vào thôi!”
Bữa tối có đầy đủ thành viên nhà họ Thẩm, duy chỉ trừ hai người là không có mặc, đó là Thẩm Lãng cùng Thẩm Thanh Hiên.
“Tuệ Thanh, Thanh Hiên đâu, sao lại không thấy nó?”
Bữa cơm vốn dĩ im lặng lại bị cắt ngang bởi câu hỏi của Thẩm Canh Điền. Mà Lưu Tuệ Thanh nghe thế, chỉ cười nhẹ rồi dịu dàng đáp.
“Bẩm lão gia, Hiên nhi là thϊếp bảo nó ở tại phòng mà dùng bữa. Tuy nói vừa tỉnh nhưng sức khỏe hãy còn kém, cần tịnh dưỡng nhiều.”
Thẩm Canh Điền nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, bữa tối cứ thế tiếp tục trong sự tĩnh lặng.