“Sao ạ? Thiếu gia gọi tôi?”
Đang thất thần, bỗng nghe thấy Thanh Hiên gọi mình, cô lên tiếng.
Thanh Hiên có phần ngạc nhiên mà nhìn cô, bởi hắn không biết tên cô, trong vô thức hắn nghĩ đến cái tên ‘Triều Dương’ mà thôi. Còn Triều Dương lúc này cũng không biết vì sao nhị thiếu gia kia lại biết tên mình trong khi rõ ràng hắn không ra ngoài ngay từ nhỏ, huống chi phận cô là dân đen được người cao quý biết đến lại có chút…
“Theo ta về Thẩm gia, ta muốn nghe chuyện cô kể”
Thấy dáng vẻ lúng túng của Triều Dương hắn nói tiếp “Đừng lo, chỉ là kể chuyện thôi, không có gì đâu. Huống chi ta nghe chuyện còn cô được tiền mà”
Hết lời từ chối, Triều Dương chỉ biết ngoan ngoãn mà nghe theo, đi về Thẩm gia.
Cùng lúc đó, bàn nước cạnh bên cô, một ông lão độ chừng bảy, tám mươi tuổi, quần áo rách rưới đang khẽ lẩm nhẩm một điều gì.
“Không phải… không phải đơn giản thế đâu… Mạng… mạng của hóa thân cây Phù Sinh, Phù Châu hoa… người vợ kia thương tâm mà tự vẫn. Phải thế, phải thế mới đúng, phải thế”
Triều Dương theo sau Thanh Hiên về nhà họ Thẩm. Bước vào Thẩm gia, cô không khỏi suýt xoa vì sự bề thế của căn nhà. Chỉ một hoa viên ở đây thôi còn hơn cả hai ngôi nhà của cô cộng lại. Thấy sự ngạc nhiên của Triều Dương, Thanh Hiên cười, có chút trêu đùa mà nói.
“Thích không? Thế cô ở đây hầu hạ cho ta, cô sẽ sung sướиɠ mà không cần phải vất vả mỗi ngày ra ngoài kể chuyện nữa”
Nghe lời Thanh Hiên nói, Triều Dương ngay lập tức thu lại cặp mắt ngưỡng mộ của mình, cô nghiêm túc.
“Xin thứ lỗi cho tôi thưa thiếu gia. Nơi đây tuy xa hoa đẹp đẽ nhưng lại có vẻ không thích hợp với tôi lắm. Nên vào đây hầu người có vẻ là tôi không được rồi”
Thanh Hiên có chút ngạc nhiên, không nghĩ cô sẽ từ chối nhanh như vậy. Anh cười mà không nói gì, xoay người lại tiếp tục bước đi. Còn Triều Dương lúc này mới chợt nhận ra bản thân mình vừa làm điều ngu ngốc gì. Cô là dân thường lại dám đi từ chối lời mời của người ta, của thiếu gia họ Thẩm, có phải cô chê bản thân sống quá đủ rồi không?
Lại còn không dùng kính ngữ, không vâng vâng dạ dạ, thật là muốn chết mà! Triều Dương toát mồ hôi lạnh, lầm lũi đi theo sau Thanh Hiên.
“Ấy chà, Hiên ca vừa tỉnh lại liền có ngay mĩ nhân theo sau không phải là nhanh quá rồi đấy chứ”
Có giọng nói cất lên từ phía sau, Thanh Hiên theo phản xạ quay người lại, mà Triều Dương lúc này cũng nhất cử nhất động theo người trước mặt. Người đối diện đó cô biết chính là Tam thiếu gia Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng là con của Tứ phu nhân Kim Huế Hoa, con gái ông chủ tiệm vàng Kim Giao. Tứ phu nhân thì Triều Dương không biết nhiều, tuy nhiên Thẩm Lãng thì cô rất rõ. Hắn ta hiện tại mười bảy, nhỏ hơn Thanh Hiên ba tuổi. Là kẻ học hành không ra gì lại rất hay trêu hoa ghẹo nguyệt, là tên sở khanh lưu manh, bao nhiêu từ chỉ ý xấu nếu cô nhớ đều sẽ miêu tả hết về hắn. Người Thẩm gia không ai là tốt cả, Thẩm Lãng kia nhiều lần cưỡng bức con gái nhà lành nhưng vẫn không bị xét xử bởi nhà nội nhà ngoại hắn có tiền lại có thế, dân nghèo như cô không làm gì được, chỉ biết đứng đó mà trơ mắt nhìn hắn cường hϊếp người.
Đấy là còn chưa nói mỗi lần như thế nạn nhân là những cô gái tội nghiệp vô tình lọt vào mắt hắn lại bị người đời chỉ trích, xỉ vả, buông lời miệt thị. Họ cho rằng chính những cô kia đong đưa qua lại mới để hắn nảy ý xấu. Người bị hại lúc này bị lên án, còn kẻ thủ ác lại ung dung tự tại đứng nhìn.
Dường như trong phút chốc Triều Dương đã không thể tự kìm chế mình, cô quên mất rằng đây là đâu, ai là chủ, cũng quên mất bản thân lại đang đứng chắn trước nhị thiếu gia, đây là thất lễ, là tội, sẽ bị phạt.
Thanh Hiên kéo cô lùi về sau. Hắn đứng trước mặt Thẩm Lãng, lên tiếng.
“Không có gì, chỉ là ở nhà lâu chẳng biết thế sự, nay bảo cô nương này về nhà kể chuyện mà thôi. Lãng đệ có muốn nghe không?”
“Thì ra vậy, làm đệ còn tưởng… à mà thôi, huynh cứ nghe chuyện của huynh đi, đệ đi trước, có việc ấy mà”
Thẩm Lãng cười lấy lệ rồi rời đi, trước khi đi còn không quên đưa mắt nhìn Triều Dương, có vẻ như hắn ta đã tìm thấy con mồi mới cho mình rồi.
Thanh Hiên quay người lại, không nói gì tiếp tục bước đi, mà Triều Dương cũng hiểu ý, cô lẳng lặng theo sau.
Đến thư phòng, Thanh Hiên ngồi xuống, nhàn nhã thưởng trà, ngước nhìn người con gái trước mặt vẫn đứng nguyên ở cửa, hắn không khỏi bật cười.
“Không vào à?”
Triều Dương lúng túng nhìn hắn, cô ngập ngừng hỏi.
“Phải… phải vào à? Nơi này… là, vậy rồi…”
Thấy dáng vẻ đó của cô, Thanh Hiên như ngờ ngợ ra gì đó, hóa ra cô gái kia lại sợ hắn làm bậy. Mà cũng đúng thôi, thư phòng này chỉ có cô với hắn, chưa kể bên ngoài cũng chẳng thấy bóng dáng hạ nhân nào, không có ai khác, nếu có làm cũng không ai đến đâu, mà cho dù có cũng chưa chắc là dám vào can ngăn.
Hắn hiểu cô đang sợ điều gì. Thanh Hiên lúc này liền trấn an.
“Không sao đâu, ta sẽ không làm gì cô, ta không phải loại tiểu nhân như thế”
Thanh Hiên đã nói vậy, Triều Dương cũng không còn cách nào khác. Cô không thể ngay nhà của người ta đặt ra yêu cầu được, từ sáng đến giờ đã quá thất lễ rồi, nhưng cũng may nhị thiếu gia không chấp nhất, bằng không gặp người khác chắc đã tiễn cô từ lâu rồi.
Huống chi đó còn là nhị thiếu gia thật sự quá điển trai, quá khôi ngô tuấn tú rồi, người đẹp như thế chắc chắn không phải là kẻ xấu. Nghĩ vậy Triều Dương có phần an tâm, cô bước vào trong.