Trấn Bách Hà xưa nay không ai là không biết về gia tộc họ Thẩm, một gia tộc lớn mạnh và lâu đời cũng như đi kèm với điều ấy chính là sự tàn độc của gia tộc đó.
“Họ Thẩm ác từ trứng, cha truyền con nối, muôn đời là kiếp quỷ ma!”
Tiếng nói của trẻ con vọng về, vang lên khắp nơi, vang khắp không gian tĩnh mịch hòa cùng đêm đen trên khắp khu rừng rộng lớn, vọng từ mọi nơi, vọng cả từ mặt đất sâu thẳm…
---***---
Nhà họ Thẩm…
Tiếng quát tháo của lão gia vang lên, đám gia nhân cuống cuồng chạy, kẻ chuẩn bị nước, kẻ chuẩn bị khăn, kẻ mời đại phu và thậm chí còn có kẻ được bảo mời người về làm pháp sự bởi nhà sắp có tang!
“Lão gia, thϊếp xin người, người cứu Hiên nhi đi mà, thϊếp van người, đừng để thằng bé chết!”
Nhị phu nhân khóc nứt nở, quỳ sụp xuống đất, không ngừng van xin lão gia nhà họ Thẩm.
Thẩm lão gia thấy thế cũng không nỡ để phu nhân mình chịu khổ, ông đưa tay đỡ lấy bà, để bà đứng dậy. Ông nhìn bà đầy bất lực mà nói: “Ta cũng là phụ thân của nó, giống như nàng ta cũng mong nó tỉnh, không muốn… ayy… Nhưng nàng cũng phải nhìn xem đây là tình hình gì? Mời đại phu ta cũng mời, thuốc trân quý đến đâu, nhân sâm nghìn năm khó tìm đến đâu ta cũng phái người mang về, ấy mà xem Thanh Hiên vẫn… Ta cũng lực bất tòng tâm rồi!”
Nghe phu quân nói vậy, một lần nữa Nhị phu nhân lại quỳ sụp xuống, không phải là bởi vì bà van xin lão gia mà ấy là vì bà tuyệt vọng, không còn con đường nào để có thể cứu Hiên nhi của bà nữa rồi!
Đại phu nhân bên cạnh cũng không khỏi thương xót, bà lần nữa thay lão gia đỡ lấy Nhị phu nhân, mà an ủi: “Thôi thì số trời đã định, có trách thì trách Hiên nhi mệnh bạc, trách Thẩm gia vô phước mất đi con trai. Muội đừng quá đau lòng, chấp nhận có thể là cách tốt nhất hiện giờ”
Trên dưới Thẩm gia một màu tang tóc bao trùm lấy. Chỉ còn một khắc là đúng giữa đêm, nơi thời gian giao hòa. Thẩm lão gia nhắm mắt như đang đợi chờ, Nhị phu nhân nước mắt ngắn dài bất lực mà nhìn trời, Đại phu nhân không nói gì, chỉ khẽ ôm lấy Nhị phu nhân. Mọi người đều đang đợi, tin tức từ phòng của thiếu gia Thẩm Thanh Hiên!
Nhưng không hiểu vì sao dù đã sang canh vẫn không nghe thấy giọng nói phát ra từ căn phòng đó. Thẩm lão gia - Thẩm Canh Điền mở mắt, Nhị phu nhân - Lưu Tuệ Thanh ngưng khóc, cũng theo Thẩm Canh Điền nhìn về phía phòng Thanh Hiên.
Bất chợt có tiếng hô lớn của ai đó vang lên, giọng nói có phần khẩn trương, gấp gáp, xen lẫn có chút vui mừng.
“Lão gia, phu nhân, mọi người, thiếu gia… thiếu gia tỉnh rồi!”
Vừa nghe thấy thế, Lưu Tuệ Thanh nhanh chóng chạy vào, mọi người thấy Nhị phu nhân liền quỳ xuống, cũng vì vậy mà bà có thể nhìn rõ hơn con trai của mình. Thẩm Thanh Hiên đang ngồi đó, đưa mắt nhìn mọi người.
“Hiên nhi, Hiên nhi con tỉnh rồi!”
Lưu Tuệ Thanh chạy lại, ôm chầm lấy con, bà khóc nức nở, giọt nước mắt lăn dài xuống má, đó là giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Bà đưa tay vuốt ve mặt con mình, thấy thần sắc có phần tốt, phu nhân không khỏi mừng rỡ, bà nhìn về sau, hướng chồng mình.
Thẩm Canh Điền gật đầu, như đáp trả lại lời phu nhân, cả hai tuy không nói nhưng lại hiểu nhau hơn bao giờ hết. Ông tiến lại phía con, rạng rỡ nói: “Mừng con đã tỉnh, đại kiếp không chết ắt về sau có phúc”
Hôm ấy nhà họ Thẩm được một phen ăn mừng vì kỳ tích chết đi sống lại. Đám gia nhân được Thẩm Canh Điền thưởng lớn, mỗi người ba thỏi vàng và vài bộ y phục mới, hẳn là để tạo phước cảm tạ trời cao vì đã cải tử hoàn sinh cho con trai lão.
Sau hôm đó tin tức lan rộng khắp nơi, trở thành chủ đề bàn tán cho nhiều người, người ta nói sẽ không bao lâu Thẩm Thanh Hiên kia sẽ chết bởi vì bước vào cửa tử nhưng lại có thể trở về chỉ có thể là hồi quang phản chiếu mà thôi, cũng có người lại nói chắc chắn Nhị thiếu gia đó là quỷ nhập làm sống dậy bằng không thì tại sao đã chết rồi mà còn có thể trở về?
Người này một ý người kia một ý, tuy nhiên tất cả chỉ là suy đoán, thực hư như thế nào thì không ai biết cả, chỉ là từ khuất sau những tán cây kia, những rừng cây rộng lớn, một người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn về hướng nhà họ Thẩm, trên tay ông ta cầm một đóa hoa đã tàn.
“Thẩm Thanh Hiên… không nghĩ đến ngươi lại tốt số như vậy. Ta… đến trễ rồi!”
Nói đoạn, ông ta vứt đóa hoa xuống đất, lấy chân dẫm nát nó rồi bước đi trong cơn tức giận. Bóng dáng ông ta thấp thoáng ẩn hiện rồi biến mất trong khu rừng tối.