Trùng Sinh Muôn Vàn Sủng Ái

Chương 7

Edit: Frenalis

Kỷ Duật Hành vừa nhắn tin vừa cười lớn khoe ra hàm răng sáng choang, khiến Vu Kiệt và Joanna hoảng hốt.

Ông chủ của họ... ở Nam Cực bị đông lạnh đến choáng váng rồi? Vu Kiệt tìm kiếm sự đồng cảm liếc nhìn Joanna, nhưng Joanna không quan tâm đến anh ta, mà cũng nghiêng đầu nhìn Kỷ Duật Hành, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Họ đâu biết Kỷ Duật Hành đang vui như nở hoa trong lòng.

Dựa theo ký ức kiếp trước, anh nhất định đã đưa được Thẩm Ninh trở về hiện thực. Anh nhớ lại Thẩm Ninh xuyên đến cổ đại khi 23 tuổi, tính sơ sơ thì rất có khả năng cô đã trọng sinh về thời điểm trước khi xuyên không. Như vậy, cô chưa từng kết hôn, tự nhiên vẫn là xử nữ.

Ở cổ đại, điều khiến Kỷ Duật Hành ảo não nhất chính là Thẩm Ninh đã từng kết hôn và trao thân xử nữ cho một tên quỷ bệnh.

Nhưng hiện tại... Ha ha ha.

Đa số đàn ông đều có "chủ nghĩa xử nữ", mà đối với Kỷ Duật Hành, người có lòng chiếm hữu mạnh mẽ, việc Thẩm Ninh còn xử nữ càng khiến anh khao khát hơn. Khi phát hiện ra sự thật này, anh thực sự vui mừng đến mức muốn nuốt chửng cô ngay lập tức, ngay cả xương cũng không hề dư lại.

Khi trở về thành phố nơi Thẩm Ninh sinh sống đã là 1 giờ sáng, Kỷ Duật Hành vẫn quấy rối cô một phen. Anh lái xe đến dưới nhà cô, gọi điện thoại cho cô, nôn nóng muốn cô xuống gặp mình, sau đó đưa cô lên giường. Ai ngờ Thẩm Ninh hoàn toàn không quan tâm, hung hăng bảo anh không được quấy rầy mộng đẹp của mình, dứt khoát tắt máy.

Kỷ Duật Hành không còn cách nào đành phải xám xịt ra về.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Kỷ Duật Hành cảm thấy tâm trạng không tệ, quyết định đi tìm việc làm.

Vu Kiệt kinh ngạc há to cả miệng đến mức có thể nhét một quả trứng vịt lớn vào được.

Vu Kiệt theo Kỷ Duật Hành đã hơn mười năm, nhưng chưa bao giờ thấy anh đi làm kiếm sống. Có vô số lần anh ta ghen tị đến mức muốn bỏ việc, nhưng nghĩ đến khoản lương hậu hĩnh và việc được đi du lịch khắp nơi trên thế giới cùng Kỷ Duật Hành, anh ta đành nhẫn nhịn chịu đựng.

Nhưng bây giờ ông chủ của anh ta lại muốn đi làm! Lo sợ cuộc sống tốt đẹp sau này tan biến như bọt xà phòng, Vu Kiệt lấy lại tinh thần và định "từ đáy lòng" khuyên nhủ Kỷ Duật Hành.

Nhưng trước khi anh ta kịp mở lời, Joanna đã lên tiếng trước: "Đúng đó sếp, hay là hôm nay chúng ta đi tham quan công ty một chút?"

"Ai nói tôi muốn đến đó?" Kỷ Duật Hành phản ứng lại.

******

Một tiếng rưỡi sau, Kỷ Duật Hành cùng hai trợ lý đã có mặt tại một khu vực kinh doanh sầm uất ở trung tâm thành phố. Mục đích của anh là một công ty kinh doanh đá quý mới mở nằm ở tầng dưới cùng của một tòa nhà cao tầng.

Công ty nguyên liệu đá quý này do ba mẹ Thẩm Ninh gầy dựng từ hai bàn tay trắng.

Thẩm Hồng Lương đang đi công tác nước ngoài, Bùi Tuệ chưa từng gặp Kỷ Duật Hành. Nhìn thấy phong thái và khí chất của anh, bà biết ngay đây là một "con dê béo", liền niềm nở tiếp đón. Nhưng bà cũng lo lắng anh quá đẹp trai, chỉ cần dùng một chút mỹ nam kế là bà có thể bị "đánh gục".

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại s1apihd.com

Thẩm Ninh đang ngồi trước máy tính, liếc nhìn Kỷ Duật Hành một cái, sau đó quay lại công việc của mình, không thèm quan tâm.

Kỷ Duật Hành tỏ ra rất lịch thiệp, ăn nói nhã nhặn, phong độ nhẹ nhàng. Chỉ sau một lúc trò chuyện, Bùi Tuệ đã hết lời khen ngợi anh.

Sau nửa tiếng trao đổi, Kỷ Duật Hành đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Bùi Tuệ. Vu Kiệt và Joanna hoàn toàn không hiểu gì về lĩnh vực này, Joanna chỉ biết nói: "Thưa sếp, anh mới đến đây không lâu, hay là chúng ta đi xem thêm các nơi khác?"

Bùi Tuệ nghe vậy, nói: "Mọi người hoàn toàn có thể so sánh, nhưng chất lượng và giá cả nguyên liệu của công ty chúng tôi thực sự là tốt nhất."

Kỷ Duật Hành nói: "Tôi có thể nhận ra bà Thẩm là một doanh nhân thực sự. Tôi tin tưởng bà."

Vu Kiệt nói: "Thưa sếp, nhưng thấy giá cả có vẻ hơi cao."

Bùi Tuệ nói: "Giá cả này đã rất thấp rồi."

Kỷ Duật Hành gật gật đầu: "Giá cả này tôi có thể chấp nhận. Làm kinh doanh chính là để kiếm tiền, tôi kiếm được tiền, bà Thẩm cũng kiếm được tiền, đó là đôi bên cùng có lợi."

Đây quả thực là đạo lý mà các công ty lớn muốn đánh vào lương tâm của khách hàng! Bùi Tuệ cười nói: "Cũng không hẳn là đạo lý này."

Thẩm Ninh nhịn cười, thầm nghĩ lão già này quả là giỏi lừa người.

Nói chuyện thêm một hồi, Bùi Tuệ nói muốn dẫn Kỷ Duật Hành đi lên xem nguyên liệu. Vừa lúc đó, lại có một nhóm khách đến, Bùi Tuệ bèn cử Thẩm Ninh - người duy nhất đang rảnh rỗi lúc này ra tiếp đón. Thẩm Ninh đứng dậy, Kỷ Duật Hành liền nói: "Tôi cũng chỉ lên xem thôi, bà Thẩm cứ tự nhiên, chỉ cần Thẩm tiểu thư dẫn tôi đi một vòng là được."

Thẩm Ninh cười nhạt: "Kỷ tiên sinh."

"Thẩm tiểu thư."

Bùi Tuệ nhận ra có vẻ như hai người này quen biết nhau, nhưng tình hình không tiện để hỏi thêm, nên bà cũng không hỏi gì.

Phòng trưng bày mẫu hàng được thiết kế như một triển lãm nhỏ nằm trên tầng hai, bên trong trưng bày các mẫu nguyên liệu và thành phẩm. Thẩm Ninh dẫn đường cho Kỷ Duật Hành lên lầu. Vu Kiệt và Joanna định đi theo nhưng bị Kỷ Duật Hành ngăn lại: "Hai người cứ tìm chỗ ngồi ở dưới đây, không cần đi theo tôi."

Vu Kiệt có trí nhớ tốt, anh ta nhớ ra đã từng gặp Thẩm Ninh một lần tại bữa tiệc từ thiện cùng Kỷ Duật Hành, nhưng anh ta không nghĩ hai người này còn có mối quan hệ khác, càng cảm thấy khó hiểu, không rõ ý đồ của Kỷ Duật Hành là gì.

Thẩm Ninh cũng không quay đầu lại mà đi lên tầng hai bằng cầu thang thoát hiểm. Kỷ Duật Hành lặng lẽ đi theo sau.

Khi cô định lấy chìa khóa mở cửa sau, một bàn tay to ngăn chặn ý định mở cửa của cô lại.

Thẩm Ninh quay đầu, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Kỷ Duật Hành. Đáy mắt anh chứa đựng sự thâm tình và ôn nhu quen thuộc, như một đại dương mênh mông bao trùm lấy cô.

"Xin lỗi, Ninh Nhi, để em đợi lâu rồi." Anh mỉm cười nhẹ nhàng, cất tiếng nói.

Ngữ điệu và biểu cảm quen thuộc ấy, chỉ một câu nói đơn giản, đã khiến nước mắt Thẩm Ninh trào ra. Anh suy yếu nằm trên giường bệnh mỉm cười cùng giờ khắc này hòa quyện vào nhau, cảnh tượng chia ly đau đớn tột cùng ấy cuối cùng đã được hàn gắn, anh thực sự đã vượt qua thời gian và không gian đến tìm cô!

Cô cắn cắn môi, để mặc nước mắt chảy xuống, nhào vào vòng ôm ấm áp vô cùng quen thuộc.

Kỷ Duật Hành ôm chặt lấy cô, như ôm lấy bảo vật quý giá đã mất mà tìm lại được.

Hai người ôm nhau hồi lâu, cảm xúc dâng trào khiến Thẩm Ninh cảm thấy mọi thứ thông suốt. Cô lau nước mắt, bỗng dưng đẩy Kỷ Duật Hành ra.

Kỷ Duật Hành khó hiểu cúi đầu nhìn cô.

"Xin lỗi, em nhận sai người." Thẩm Ninh hít hít cái mũi.

Kỷ Duật Hành nhướng mày, không hiểu cô đang chơi trò gì. "Em cho rằng anh là ai?"

Thẩm Ninh mở cửa, bật đèn trong phòng, đi đến bên cạnh hộp khăn giấy lau sạch khuôn mặt, lúc này mới nâng lên đôi mắt còn chút ướŧ áŧ nói: "Em nghĩ anh là chồng em."

Nghĩ ư? Kỷ Duật Hành cười mỉm nhưng trong lòng không vui. "Anh lớn lên có chỗ nào khác hắn không?"

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại s1apihd.com

Thẩm Ninh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tuy anh lớn lên giống anh ấy như đúc, nhưng em biết anh không phải là anh ấy."

"Ồ?"

"Chồng em thực sự rất yêu em, anh ấy sẽ nhận ra em ngay từ lần nhìn đầu tiên."

Đúng vậy! Kỷ Duật Hành như ăn phải thuốc câm, qua thời gian ngắn hạn tác dụng của thuốc cũng hết. Nhưng hiện tại anh nói gì cũng chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn.

"Anh... ừm..." Kỷ Duật Hành hiếm khi lúng túng, nói anh mới bắt đầu nhớ lại mọi chuyện sau khi nằm mơ đêm đó? Nhưng lâu như vậy anh đã làm gì? Hay là anh nói hôn cô ở hộp đêm mới bắt đầu nhớ lại? Vậy tại sao anh lại cưỡng hôn cô một cách thô lỗ như vậy?

Biết không thể lừa dối cô được nữa, anh đắn đo một hồi, chỉ còn cách nói thật: "Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn ôm và hôn em, nhưng anh không hiểu tại sao lại như vậy. Sau đó mỗi ngày anh đều mơ thấy kiếp trước của mình. Lúc đầu anh không tin, cảm thấy hoang đường, nhưng sau một thời gian anh nhận ra việc mỗi đêm mơ thấy những cảnh tượng kỳ quái ở cổ đại không thể giải thích bằng khoa học. Lúc đó anh mới thừa nhận rằng đó có thể là ký ức kiếp trước của anh, nhưng là....," Kỷ Duật Hành nhấn mạnh, "nhưng lúc đó anh nghĩ rằng đó là chuyện kiếp trước, không liên quan gì đến anh của hiện tại."

Thẩm Ninh bình tĩnh gật đầu: "Vậy nên anh cố tình giả vờ không biết em là ai, muốn phủi sạch mối quan hệ của chúng ta."

Tóm tắt như vậy khiến Kỷ Duật Hành toát mồ hôi lạnh. Anh chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, cười nói: "Anh đây không phải là lạc đường biết quay lại, đến tìm em để nối lại tiền duyên sao?"

"Cưỡng hôn em, rồi gọi điện thoại cho em để nói chuyện "nghiệp vụ", sau đó biến mất hơn nửa tháng không một lời giải thích?"

Dù là kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên anh chột dạ mà không biết phải trả lời thế nào.

"Anh..."

"Thực ra em có thể hiểu được."

Kỷ Duật Hành thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ trọng điểm của cô lại nằm ở phía sau.

“Dù sao đó chỉ là ký ức kiếp trước, hiện giờ anh có cuộc sống của anh, không muốn dính líu mập mờ với em cũng là điều có thể thông cảm. Cảm ơn anh đã thành thật, em cũng suy nghĩ kỹ rồi, em yêu người chồng kiếp trước của em, nhưng anh ấy đã rời khỏi em, mà em lại trở về hiện đại, gặp được anh chuyển kiếp cũng là điều may mắn. Theo ý anh, chúng ta sau này sẽ đi hai con đường riêng, em cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới, dù sao em hiện tại còn trẻ, tìm một soái ca khác cũng không khó..."

Kỷ Duật Hành không thể nghe thêm nữa, không muốn cho cô nói tiếp, anh vội vàng muốn lấp kín miệng cô.

Thẩm Ninh nhanh nhẹn lấy tay che miệng anh, đôi mắt lúng liếng hơi thở như lan nói: "Kỷ tiên sinh, anh không thể làm xằng bậy nữa, sau này chúng ta đường ai nấy đi." Nói xong, cô tiêu sái nhón chân hôn lên má anh một cái, sau đó ung dung rời khỏi vòng tay anh, giọng nói trong trẻo vang lên: "đến đây, để em giới thiệu cho anh..."

"Kiếp trước em là của anh, kiếp này cũng là của anh." Kỷ Duật Hành khẳng định chắc nịch.

Thẩm Ninh quay đầu lại, nhếch miệng cười: "Bây giờ là xã hội pháp quyền, anh không thể giam lỏng em được, cũng không thể ban một đạo thánh chỉ cưỡng ép em vào cung làm phi, đúng rồi, em còn nhớ anh từng phạt em quỳ gối cả buổi trưa... Mà thôi, đó là chuyện kiếp trước, không nhắc đến cũng được."

Kỷ Duật Hành toát mồ hôi lạnh, lời nói của cô ẩn ý muốn tính sổ cả chuyện cũ lẫn chuyện mới đây mà.

"Ninh Bảo, ai cũng có lúc phạm sai lầm..."

"Vâng, em hiểu."

Thái độ của em chẳng giống hiểu gì cả!

Kỷ Duật Hành định nói thêm, nhưng có nhân viên bán hàng cầm hai ly nước đi đến: "Cô Thẩm, bà chủ bảo tôi đưa nước lên cho Kỷ tiên sinh và cô."

Thẩm Ninh nói: "Cô đến đúng lúc lắm, tôi không hiểu biết nhiều về đá quý, sợ giới thiệu sai cho Kỷ tiên sinh, hay là em để cô ấy giới thiệu cho Kỷ tiên sinh nhé." Nói xong, cô không thèm nhìn Kỷ Duật Hành, thong thả bước ra ngoài.

Tiểu Vương - nhân viên bán hàng vội vàng nói: "Xin lỗi Kỷ tiên sinh, cô Thẩm mới đến không lâu, đúng là không biết nhiều về đá quý."

"Không sao."

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Duật Hành, tiểu Vương phát hiện anh vẫn đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, khóe môi cong lên với nụ cười sủng nịnh. Mặt cô ấy lập tức đỏ bừng, biểu cảm này quá gợi cảm... Nháy mắt bị hạ gục!

Bùi Tuệ thấy Thẩm Ninh đi xuống một mình, cảm thấy có chút kỳ lạ. Trong lòng Vu Kiệt có nghi ngờ, lấy cớ hỏi Kỷ Duật Hành ở đâu, nhân tiện làm quen với Thẩm Ninh. Kỷ Duật Hành đi xuống vừa vặn thấy anh ta và Thẩm Ninh trò chuyện vui vẻ, không khỏi nhíu mày.

Anh cũng không nán lại lâu, vừa xuống liền cáo từ.

Chờ họ đi rồi, Thẩm Ninh mới nói với Bùi Tuệ: "Mẹ, anh ấy chính là chú của Kỷ Ý Viễn, người đã đưa con về nhà tối hôm đó."

"A?" Bùi Tuệ giật mình không nhỏ, khó trách chồng bà lo lắng như vậy, Kỷ tiên sinh tuy tuổi không nhỏ nhưng lại có mị lực! "Cậu ấy không phải... là công tử bột, chưa bao giờ đi làm sao? Sao lại đột nhiên chạy đến đây muốn tham gia vào ngành đá quý?" Không lẽ "Túy ông không say vì rượu" ư?

Thẩm Ninh nói: "Con làm sao biết được, có lẽ nghe con nói hai câu, cảm thấy thị trường này có tiềm năng chăng?"

"Đừng nói giỡn, con gái..." Trong tay anh nắm giữ nguồn tài chính và tài nguyên dồi dào, nếu muốn thay đổi làm việc cũng sẽ không chọn lĩnh vực này.

Bùi Tuệ tổng cảm thấy có gì đó không ổn, tối hôm đó bà gọi điện cho chồng, Thẩm Hồng Lương cũng cảm thấy kỳ quái. Nếu Kỷ Duật Hành thực sự muốn phát triển trong ngành đá quý, không nghi ngờ gì nữa, họ là những khách hàng tiềm năng lớn, ông rất hoan nghênh. Nhưng nếu anh có ý đồ khác, nhắm vào con gái ông... Đây là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Thẩm Hồng Lương suy nghĩ một lúc, dặn dò Bùi Tuệ tạm thời ổn định tình hình, đợi ông về rồi sẽ bàn tiếp.

Ai ngờ cho đến khi Thẩm Hồng Lương đi công tác trở về, Kỷ Duật Hành cũng không bước chân vào công ty Tân Hồng lần nào nữa. Vào ngày hôm sau khi ông trở về, đang nghĩ ngợi chủ động gọi điện thoại cho Vu Kiệt - người đã để lại danh thϊếp, Kỷ Duật Hành lại một lần nữa xuất hiện.

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại s1apihd.com

Lần này anh đến không phải đơn giản để khảo sát tình hình, mà là mang theo một đội ngũ chuyên nghiệp cùng báo cáo đánh giá và kế hoạch thị trường, đặt tất cả trước mặt vợ chồng ông Thẩm, đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn: Hợp tác thành lập công ty cổ phần.

Từ nguyên liệu đến thành phẩm đến khảm phẩm, nhận đơn đặt hàng và phát hành đơn hàng nước ngoài, tất cả mọi thứ liên quan đến ngành sản xuất này đều được bao gồm, hình thành một công ty dịch vụ trọn gói đầu tiên trong ngành đá quý.

Đây chính là mục tiêu lâu dài mà Thẩm Hồng Lương ấp ủ, ông rõ ràng muốn thành lập một công ty như vậy, điều này đòi hỏi phải rót vào một lượng lớn tài chính. Mặc dù hiện tại ông có chút của cải, nhưng cũng cần có bốn năm công ty có tiềm lực tương đương với mình mới có thể hoàn toàn "kham" nổi. Mà hợp tác với nhiều đối tác đồng nghĩa với việc tiềm ẩn nhiều mâu thuẫn.

Ông không ngờ Kỷ Duật Hành lại xuất hiện như vậy, một tay mang tiền, một tay mang phương án đến tận cửa tìm ông hợp tác, quả là bánh mì từ trên trời rơi xuống!

"Kỷ tiên sinh, tôi có thể hỏi một câu được không? Tại sao cậu lại muốn hợp tác với Tân Hồng? Trong lĩnh vực này có rất nhiều công ty có tiềm lực hùng hậu hơn chúng tôi...."

Kỷ Duật Hành cười nói: "Thẳng thắn mà nói, tôi không thiếu tiền, thực lực hùng hậu cũng không phải ai cũng có thể so sánh được. Tôi nhìn trúng chính là kinh nghiệm nhiều năm và uy tín của công ty ông. Tôi còn mới mẻ trong lĩnh vực này, thực sự cần sự hợp tác của ông Thẩm và bà Thẩm."

Vợ chồng ông Thẩm nhìn nhau, Kỷ Duật Hành lại nói: "Hai vị không cần vội trả lời, có thể xem kỹ tài liệu rồi hãy quyết định, tôi thực sự rất tin tưởng vào lĩnh vực này. Tôi bỏ tiền, hai vị góp sức, chúng ta có thể trở thành công ty hàng đầu trong ngành đá quý chỉ trong 5 năm."

"Tuy rằng lĩnh vực này có tiềm năng, nhưng với thân thế và tài sản của Kỷ tiên sinh..."

"Không lừa dối hai vị, trên danh nghĩa thì tôi có tài sản khác, nhưng đó không phải là của tôi, tôi đã chơi chán rồi, cũng đến lúc định tâm lập nghiệp và tranh đấu giành thiên hạ, khiến các anh chị tôi phải ngước nhìn."

Kỷ Duật Hành tự mình đến thuyết phục hai nhà buôn lão luyện, hai người tuy chưa chính thức đồng ý, nhưng nhìn sắc mặt cũng biết là tám chín phần mười sẽ đồng ý rồi.

Thẩm Ninh đem trà cho họ, lảng vảng trong văn phòng không chịu đi ra ngoài. Nghe anh ra sức thuyết phục, quả thực muốn ôm bụng cười to. Tình huống này quả thực là trăm năm khó gặp!

Cô đương nhiên biết Kỷ Duật Hành không phải muốn lập nghiệp tranh đấu giành thiên hạ, mà là mang tiền cho ba mẹ mở rộng kinh doanh.

Đây là chỗ giảo hoạt của anh. Anh không đến tìm cô trước, mà là thể hiện rõ ràng ý nghĩa của ba mẹ đối với cô, biến thành con rể thảo hiền mang niềm vui cho cô, hơn nữa chuyện này thành công, anh cũng có thể xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với ba mẹ cô, trước tiên dọn sạch chướng ngại vật.

Ừm, anh có tâm tư, điểm này rất đáng khen. Vài ngày nay cô không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh, Thẩm Ninh tính toán sẽ cho anh một chút ngọt ngào.

Ngay lúc Kỷ Duật Hành cáo từ và chuẩn bị ra khỏi cửa, Thẩm Ninh không lớn không nhỏ nói với Bùi Tuệ: "Mẹ, hôm nay con không về ăn cơm, giám đốc Phó đã hẹn con đi xem phim."

"Phó Thành? Con trai của ông chủ Phó?"

"Vâng."

Cũng không nghe thêm nữa, Kỷ Duật Hành như không có việc gì mà đóng cửa lại rồi rời đi.

Nửa tiếng sau, Thẩm Ninh đi ra khỏi tòa nhà cao ốc, nhìn quanh quất, có lẽ là người chờ còn chưa đến, cô lén lút chạy đến một chiếc xe thể thao màu ngọc bích, dựa vào cửa sổ chống nắng để tô son đỏ, cuối cùng còn cúi người nhìn vào bên trong xe.

Ai ngờ cửa sổ xe từ từ hạ xuống, người đàn ông đeo kính râm ngồi trên ghế lái tắt tàn thuốc, lạnh lùng nói: "Lên xe."

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại s1apihd.com