Edit: Frenalis
Sáng hôm sau, Kỷ Duật Hành thức dậy với vẻ mặt uể oải, dưới thân chỗ nào đó cao cao kính chào. Anh rủa thầm một tiếng.
Ở trong mơ người phụ nữ đó ngoan ngoãn nghe lời, anh muốn làm gì cũng được. Hiện thực trái ngược hoàn toàn, anh chỉ muốn điều bình thường nhất mà cũng không thể.
Sau khi tắm xong, Kỷ Duật Hành thấy mình giống như càng lún càng sâu. Việc mục tiêu đã định bị quấy rầy khiến anh vô cùng khó chịu, không ai có thể ảnh hưởng đến quyết định của anh.
Kỷ Duật Hành có khả năng kiểm soát du͙© vọиɠ rất cao. Khi đã quyết định, anh sẽ không bao giờ thay đổi. Có thể nói, dù là Đông Duật Hành hay Kỷ Duật Hành, bản chất con người anh vẫn không hề thay đổi.
Lúc đang ăn sáng thì Kỷ lão gia gọi điện thoại tới, oang oang bảo anh về nhà dự liên hoan gia tộc. Anh ậm ừ đồng ý cho qua chuyện.
Cúp điện thoại, Vu Kiệt nói với anh: "Sếp, theo kế hoạch hôm nay chúng ta sẽ khởi hành đi Nam Cực leo núi băng, anh có muốn hoãn lại không?"
"Hoãn lại làm gì? Chờ đến khi lên máy bay rồi gọi điện thoại cho ông già, nói tôi quên mất."
"Vâng..." Vu Kiệt thầm thương cảm cho Kỷ lão gia sắp nổi giận mà chảy máu não.
Kỷ Duật Hành nhìn chiếc điện thoại đặt sang một bên, tâm động một cái. Anh nghĩ Thẩm Ninh chắc cũng thích loại hình giải trí này, nhưng sau đó anh lại cau mày, không hiểu sao mình giống như bị trúng tà vậy.
"Giữ nguyên kế hoạch." Anh nói với giọng bình thản. Loại tình yêu hư vô mờ ảo này, đợi đến khi anh quay lại, e rằng cũng đã bị lãng quên vào một góc nào đó.
Kết quả, Kỷ Duật Hành không nói với ai một tiếng, cùng hai ba người bạn thân đã hẹn từ trước lên đường đến Nam Cực leo núi băng. Chuyến đi này kéo dài hơn nửa tháng.
Ban đầu Kỷ Duật Hành nghĩ rằng đi Nam Cực sẽ giúp anh thoát khỏi hình ảnh Thẩm Ninh cùng những giấc mơ. Nhưng theo thời gian trôi qua, những hình ảnh đó càng ngày càng rõ ràng. Mặc dù ở Nam Cực, anh vẫn mơ thấy chuyện kiếp trước mỗi đêm.
Cô đáng yêu và quyến rũ, mạnh mẽ và khoan dung, khổ cực và uỷ khuất, mỗi ngày hình ảnh của cô đều cuồn cuộn không ngừng mà tiến vào ký ức anh, khơi gợi lòng thương tiếc và nhớ thương sâu đậm.
Nằm trên chiếc giường của du thuyền, anh nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của cô.
Chờ đến khi trở về đất liền, cuối cùng anh cũng đã chấp nhận sự thật.
Trước nay anh chưa bao giờ nghĩ tới, cuộc đời mình lại có sự kinh hỉ ngoài ý muốn như vậy. Sự kinh hỉ này, khiến con người ta không thể kháng cự.
Anh đã sớm nhận ra chính mình ở kiếp trước và hiện tại có cùng tính cách. "Hắn" kiếp trước đã phạm sai lầm, anh còn giẫm lên vết xe đổ lặp lại sai lầm đó một phen.
Anh ném ba lô cho Vu Kiệt đến đón mình, lấy điện thoại ra để chuẩn bị gọi điện.
Vu Kiệt vội vàng nói: "Sếp, máy bay đến đảo Phổ Tế đã chuẩn bị sẵn sàng." Đảo Phổ Tế là hòn đảo nhỏ trên biển mà Kỷ Duật Hành đã dùng một khoản tiền lớn để mua, là nơi anh thường nghỉ dưỡng và tiếp đón bạn bè.
"Không đi, về nhà." Kỷ Duật Hành nói, đưa điện thoại di động lên tai. Nghe tiếng chuông reo, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Sếp thay đổi địa điểm du lịch đột ngột không phải là lần đầu tiên, Vu Kiệt và Joanna nghe vậy lập tức phân công sắp xếp công việc.
Kỷ Duật Hành cúi người ngồi vào xe, đầu dây bên kia vẫn không có người nhấc máy. Đột nhiên có tiếng chuông reo dồn dập, sau đó điện thoại bị cúp.
Anh nhíu mày, gọi lại lần nữa. Lần này người ở đầu dây bên kia phản ứng nhanh chóng, nhưng không nghe máy mà lại cúp ngang.
Anh gọi lại, lại cúp, lại gọi lại, lại cúp. Liên tiếp gọi hơn mười cuộc điện thoại, Thẩm Ninh vẫn không nghe máy.
Kỷ Duật Hành không hề tỏ ra bực bội, chỉ nhếch mép cười.
Joanna dõi theo hành động của Kỷ Duật Hành qua gương chiếu hậu, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì không ạ, sếp?"
Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại s1apihd.com
Kỷ Duật Hành đang mân mê điện thoại, nhàn nhạt nói: "Người phụ nữ của tôi giận."
Vu Kiệt khởi động xe, nghe vậy nghĩ rằng "người phụ nữ" mà Kỷ Duật Hành nhắc đến chính là mẹ của sếp, chỉ thầm thở dài vì cuối cùng ông chủ cũng có lòng hiếu thảo.
"Theo các người, làm thế nào để dỗ phụ nữ nguôi giận?" Kỷ Duật Hành suy nghĩ. Ký ức kiếp trước không đủ để làm ví dụ tham khảo. Kiếp trước, trước khi hồi cung Thẩm Ninh cực kỳ thương tâm, anh phải "đào tim móc phổi" mới khiến cô quay lại. Sau khi hồi cung, cô ít khi giận dỗi, có lẽ là vì nể nang thân phận hoàng đế của anh, thứ hai anh cũng không có làm gì sai. Tuy nhiên, đứng từ góc độ của cô, anh rõ ràng đã phạm sai lầm.
Kiếp trước không có kinh nghiệm, hiện tại cũng vậy. Vấn đề này khiến anh bối rối.
"À... Kim cương trang sức?" Vu Kiệt biết phu nhân thích nhất là những món đồ xa xỉ.
Kỷ Duật Hành xoa xoa cái cằm mới mọc râu, suy ngẫm, có hiệu quả sao? Ở trong cung Thẩm Ninh thường xuyên đeo trang sức, đối với cô, đó cũng chỉ là đổi một bộ quần áo khác, không có gì hiếm lạ. Nhưng hiện giờ đây lại là con đường sống duy nhất của anh.
Dù sao, sớm hay muộn cũng phải tặng.
Một công đôi việc.
Tư duy của đàn ông luôn đơn giản, nhưng họ không hiểu, phụ nữ khi giận dỗi luôn khiến họ tốn công sức.
Kỷ Duật Hành vẫn chưa thấu hiểu triết lý này, chỉ hỏi Joanna: "Viên ngọc lúc trước mà ba tôi cho để ở đâu?"
Vu Kiệt và Joanna đều kinh ngạc. "Viên ngọc" mà Kỷ Duật Hành nhắc đến là viên ngọc phật quý giá mà Kỷ lão gia đã tốn rất nhiều tiền để mua, nói là để truyền lại cho con của sếp sau này. Viên ngọc này đương nhiên phu nhân cũng muốn, thậm chí là rất muốn. Vậy "phụ nữ" trong miệng của sếp là nói đến ai?
Joanna kiềm chế sự tò mò, nói cho Kỷ Duật Hành vị trí cất giữ viên ngọc. Kỷ Duật Hành dặn dò cô ấy lấy khối ngọc ra trước khi anh trở về.
Đến sân bay, Vu Kiệt dẫn Kỷ Duật Hành vào phòng chờ VIP, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Sếp, anh nói "phụ nữ"... là ai ạ?"
Kỷ Duật Hành cúi đầu nhắn tin, mỉm cười: "Bà chủ của cậu."
Vu Kiệt ngã cái rầm xuống ghế.
******
Thẩm Ninh đang ở nhà kiểm tra đơn đặt hàng, điện thoại reo liên tục. Cô không phiền hà mà tắt máy liên tục, nhưng cũng không chặn số người gọi.
Người đẹp kế toán, lớn hơn Thẩm Ninh vài tuổi, hai người cũng thường hay nói với nhau vài câu, nhìn thấy vậy liền mỉm cười chọc ghẹo: "Bạn trai à?"
Thẩm Ninh cười nhẹ: "Không phải."
"Còn gạt chị, chị là người từng trải rồi."
"À, chỉ là một kẻ phiền phức thôi."
Thẩm Ninh suy nghĩ cẩn thận. Nếu Kỷ Duật Hành có được ký ức kiếp trước, vừa gặp mặt sẽ không phải là biểu hiện như vậy. Dựa vào tình hình ở câu lạc bộ đêm đó, có thể anh đang dần khôi phục ký ức, hoặc là không khôi phục hoàn toàn, chỉ là tiềm thức cảm thấy có hứng thú với cô. Nhưng cô đoán khả năng đầu tiên xảy ra cao hơn. Nếu là như vậy, dựa theo tính cách của người này, nhất định sẽ ngoan cố chống lại.
Cô còn tưởng rằng anh sẽ cần một tháng mới từ bỏ giãy giụa, nhưng chỉ hơn nửa tháng sau, anh đã gọi điện thoại. Nhưng mà, sau cái đêm gọi điện thoại cho mình thì đột nhiên biến mất không nói tiếng nào, bây giờ lại muốn gọi điện thoại, nghĩ rằng cô sẽ lập tức nghe máy?
Đang suy nghĩ thì tin nhắn lại đến, cô liếc mắt nhìn. Là tin nhắn tự phát của người nào đó: "Chuyến đi Nam Cực leo núi băng của tôi."
Thẩm Ninh nghiến răng, được lắm, đi leo núi băng mà không mang theo cô, cộng thêm một tội!
Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại s1apihd.com
Tiếp theo, anh còn gửi cho cô một bức ảnh chụp Nam Cực quang: "Đẹp không? Biết em sẽ thích."
Nhìn ảnh chụp, ai mà không muốn đi chứ!
【 nhận điện thoại 】
【 nhận điện thoại 】
【 nhận điện thoại 】
Tin nhắn liên tục dồn dập, Thẩm Ninh dứt khoát tắt nguồn điện thoại, chỉ nghe được tiếng chuông tin nhắn mới nhất.
Ở cổ đại, Thẩm Ninh lo lắng cho thân phận thiên tử và hoàn cảnh của Kỷ Duật Hành, nên cô chiều chuộng anh nhiều hơn. Nhưng ở hiện đại, với tư tưởng hiện đại, đây là lúc để "dạy dỗ" anh, khiến anh chiều chuộng cô hơn.
Người đẹp kế toán nổi lên tính tò mò, nhân lúc Thẩm Ninh không chú ý, cô ấy lấy điện thoại của cô nhìn vào, thấy hàng loạt tin nhắn "Nhận điện thoại". Cô ấy tấm tắc lưỡi: "Bạn trai của em quả thực bá đạo."
"Còn không phải sao, rõ ràng không phải là người lương thiện." Dù sao cũng không có tên, cô cũng không sợ ai nhìn.
Tiếng chuông tin nhắn lại vang lên, một tin nhắn mới đến. Người đẹp kế toán kêu lên một tiếng "Ai da!", mỉm cười quái dị nhìn Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh lấy điện thoại ra xem, khuôn mặt phút chốc ửng hồng.
"Ninh Bảo ngoan, nghe điện thoại"
Tên này... biến chất rồi!
Khi ở cổ đại, mỗi lần Thẩm Ninh và Đông Duật Hành trao thư hồng nhạn, nhiều nhất anh cũng chỉ dùng thơ ca để ám chỉ tình cảm nhớ nhung. Còn bây giờ, tính cách của anh đã trở nên... rất có phong cách của Bảo gia (là nhân vật Phong Bảo Lam trong phần 1)
"Nhanh cho chị xem ảnh của anh ấy đi, bằng không chị sẽ nói với bà chủ." Phụ nữ đều thích hóng hớt chuyện phiếm, người đẹp kế toán nhoài người qua, cười khúc khích nói.
"Nhỏ giọng một chút, mẹ tôi đang ở bên cạnh." Thẩm Ninh nhìn Bùi Tuệ đang nói chuyện với một nhân viên, sau đó bình thản mở album ảnh cho cô ấy xem: "Tôi mới mua điện thoại, chỉ có mấy tấm ảnh, chị xem có đẹp không?"
"Anh ấy ở đâu? Làm gì? Sao đẹp trai thế?"
Thẩm Ninh ho nhẹ một tiếng: "Chỉ là một người theo đuổi thôi, tôi cũng chưa biết rõ lắm."
"Người ta đều đã gọi là Ninh Bảo rồi...."
Thẩm Ninh quẫn bách che miệng cô ấy lại, sao nghe từ trong miệng người khác gọi mình như thế lại càng ngại ngùng hơn nhỉ?
Trong lúc hai người đang cười đùa, Bùi Tuệ đang nghe chủ quản tiêu thụ chị Lý than vãn. Nói ra cũng là chuyện nhỏ, chị Lý cầm chìa khóa công ty, mỗi buổi sáng cần phải đến sớm để mở cửa cho nhân viên vô làm. Hôm nay chị ta đến muộn, lại trùng hợp Bùi Tuệ và Thẩm Ninh đến sớm. Sau khi làm xong việc, Thẩm Ninh hỏi các nhân viên xem tình huống này có thường xuyên xảy ra hay không, lại bị chị Lý nghe được.
Chị Lý vốn là người biết điều, năng lực công việc lại tốt, nhưng cũng khá hay gây chuyện. Bùi Tuệ là người hay thông cảm cho nhân viên, lại thấy là nhân viên lâu năm, năng lực làm việc tốt, nên cũng nhẫn nhịn chị ta. Nào ngờ chị Lý càng được đà lấn lướt, hôm nay còn dám cáo buộc cả Thẩm Ninh.
"Bùi Tuệ, chị nói đi, phải chăng tiểu Ninh có ý kiến với tôi? Hay là các người có ý kiến với tôi?" Chị Lý gặng hỏi.
Bùi Tuệ thở dài nói: "Tôi biết nhà cô ở xa, thỉnh thoảng đến muộn một lần cũng không sao. Nhưng Ninh Ninh hỏi vậy cũng không sai, cô đến muộn là sự thật, đúng không? Hơn nữa, con bé cũng lo cho các nhân viên phải đứng ngoài trời nắng lâu. Nếu cô thực sự không đến sớm được, chúng tôi có thể đổi người mở cửa, như vậy cô cũng không cần vội vàng."
"Vậy là chị không tin tôi?" Chị Lý lớn tiếng nói.
"Cô càng nói càng xa..." Bùi Tuệ cố gắng giải thích.
Họ nói chuyện khá to, có vẻ như chị Lý cố ý để Thẩm Ninh nghe thấy để cô đến đây xin lỗi. Lúc đầu Thẩm Ninh không để ý, nhưng sau khi nghe hiểu mọi chuyện, khẽ cau mày.
Một lát sau, Thẩm Ninh chỉ vào một tờ đơn đặt hàng, giọng nói không cao không thấp vang lên: "Đơn đặt hàng này sao vẫn chưa giao? Chẳng phải đã nói là giao hàng trước bốn giờ chiều sao?" Giọng điệu của cô tuy không cao không thấp, nhưng lại mang theo một chút uy nghiêm khiến người lo lắng.
Cửa hàng này có hai tầng, bên trong là khu vực chọn đồ, bên ngoài là phòng khách và một văn phòng nhỏ ở bên cạnh. Lúc này ngoài Thẩm Ninh ra còn có nhân viên bán hàng, Bùi Tuệ và chị Lý đang ở trong phòng khách. Khi nghe Thẩm Ninh nói, họ đều dừng việc đang làm lại và nhìn về phía cô.
Nhân viên bán hàng thầm hoảng hốt, vội vàng nói: "Việc này do A Quyên phụ trách ạ."
"Vậy gọi A Quyên xuống đây hỏi xem." Thẩm Ninh lướt qua tờ đơn đặt hàng, ngồi xuống ghế da hơi mỉm cười với nhân viên bán hàng.
"Vâng!" Nhân viên bán hàng lập tức lên lầu.
Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại s1apihd.com
Giao tiếp là một nghệ thuật. Làm thế nào để không tức giận mà vẫn thể hiện uy quyền, là cách nói chuyện của những người ở vị trí cao, không quát tháo nhưng vẫn khiến người khác ngoan ngoãn nghe theo. Thẩm Ninh có lợi thế bẩm sinh, học hỏi từ những năm tháng ở bên cạnh hoàng đế, đã hoàn thiện kỹ năng sống này.
A Quyên xuống lầu, vốn dĩ không quan tâm, nhưng khi nghe Thẩm Ninh hỏi một câu nhẹ nhàng, cô ta lại cảm thấy như có ngàn cân áp lực đè nặng lên người. Không chỉ có cô ta, những người khác cũng đều cảm thấy tức ngực khó thở, không dám ở trước mặt cô nói năng lừa gạt.
Chờ đến khi A Quyên hứa sẽ xử lý ngay lập tức đơn đặt hàng này, Thẩm Ninh mới nhẹ gật đầu, bảo cô ta lên lầu tiếp tục công việc.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Bùi Tuệ kinh ngạc, thầm nghĩ con gái đi một chuyến quân doanh, trở nên khác biệt quá nhiều.
Bà đâu biết rằng con gái mình đã trở thành Hoàng Hậu sau một chuyến đi.
Thẩm Ninh thì xem như không có chuyện gì xảy ra, quay sang Bùi Tuệ hỏi: "Mẹ, mẹ không phải muốn đi lấy tiền ở chỗ ông Ngưu à? Sắp đến giờ rồi, mẹ còn không đi sao?"
Bùi Tuệ vẫn còn hơi ngơ ngác, nghe con gái nói thì gật đầu, cầm túi xách rồi đi ra ngoài.
Chị Lý thấy Bùi Tuệ đi rồi, cũng định lên lầu, nhưng lại bị Thẩm Ninh gọi lại: "chị Lý, ở lại uống trà với tôi nhé. Phiền chị pha giúp tôi một tách trà."
Lời nói này giống như ra lệnh khiến chị Lý không thể chối từ. Chị ta ngượng ngùng cười cười, rửa sạch tách trà, rồi pha trà cho Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh đi đến và ngồi vào vị trí mà Bùi Tuệ vừa ngồi, khẽ cười, từ tốn nhấp một ngụm trà.
Chị Lý bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.
Nhân viên bán hàng giả vờ kiểm tra đơn đặt hàng, lén lút nhìn hai người họ. Trước sau không rõ Thẩm Ninh như thế nào giống như đột nhiên thay đổi thành một con người khác vậy, rõ ràng vẫn là khuôn mặt kia, nhưng lại khiến người ta... kính sợ?
Thẩm Ninh không vòng vo với chị ta, lập tức hỏi: "Chị Lý, sáng nay vì sao chị đến trễ?"
Chị Lý trong lòng áy náy, nhỏ giọng giải thích lý do.
Thẩm Ninh nghe xong, cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ cười nói: "Chị Lý, chị may mắn đấy, nếu ở trong quân đội, dù chị có bất kỳ lý do gì cũng đều phải bị phạt."
Vừa rồi Bùi Tuệ đã nhắc nhở hai lần, nói chị ta đến trễ là sai, nhưng chị ta không thèm để tâm. Nhưng Thẩm Ninh chỉ nói một câu này, thậm chí không hề chỉ trích, mà chị ta đã lập tức cảm thấy hối hận vì hành động trước đó của mình.
"Thôi được rồi, đây cũng là chuyện nhỏ, tôi chỉ hỏi cho vui thôi. Lần sau chị đến sớm một chút là được." Thẩm Ninh xua tay, tỏ vẻ hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.
Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại s1apihd.com
Chị Lý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng có một chuyện tôi muốn nói với chị và mọi người."
"Chuyện gì?" Chị Lý vội hỏi.
"Mẹ tôi chưa bao giờ tự xưng là bà chủ, mà các chị đều là những người đồng cam cộng khổ với ba mẹ tôi từ khi mới thành lập công ty. Gọi mẹ tôi bằng tên nghe có vẻ thân thiện, chỉ là tôi cảm thấy thời gian làm việc mọi người nên gọi mẹ tôi là bà chủ hoặc tổng giám đốc. Mẹ tôi không thích ra vẻ, nhưng các người nên làm vậy để tạo dựng hình ảnh chuyên nghiệp cho công ty. Khi nói chuyện với khách hàng, nghe có vẻ cao cấp hơn, mọi người thấy có đúng không?"
Chị Lý không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Thẩm Ninh. Chị ta không vui, nhưng cũng không thể phản bác. Thẩm Ninh nói đúng, Bùi Tuệ dù sao cũng là bà chủ, là người trả lương cho mình, hơn nữa, số tiền lương còn rất cao. Chị ta cũng ỷ vào thâm niên mà vênh váo.
Chị Lý gượng cười: "Cô nói cũng đúng, tôi đã nhắc nhở bà chủ Bùi về chuyện này nhiều lần rồi, nhưng bà ấy vẫn kiên quyết không chịu, chúng tôi cũng không có cách nào. Nhưng nếu cô đã nói ra, bà chủ Bùi chắc cũng sẽ không phản đối."
Thẩm Ninh nhếch miệng cười: "Chị Lý gọi bà chủ nghe cũng thật thuận miệng. Về sau trong thời gian làm việc, chúng ta sẽ phân biệt công tư, gọi chị là chủ quản Lý nhé!"
Chị Lý nghe vậy lập tức cười toe toét: "Tiểu Ninh, đừng trêu chị nữa, chủ quản Lý gì chứ!"
Thẩm Ninh lại trò chuyện vui vẻ với chị Lý một lúc nữa, sau đó chị Lý tự giác lên lầu làm việc.
Nhân viên bán hàng ngồi bên cạnh lắc đầu thán phục. Cô ấy từng làm việc cho một công ty lớn, gặp qua đủ các kiểu tổng giám đốc, giám đốc điều hành, v.v., nhưng phong cách của Thẩm Ninh thì cô ấy chưa từng gặp bao giờ. Nhìn Thẩm Ninh trẻ tuổi như vậy, nhưng cách nói chuyện và hành xử đều rất chững chạc, rốt cuộc cô học được nghệ thuật quản lý này từ đâu?
Thẩm Ninh cầm điện thoại lên, nhìn màn hình một lúc lâu, rồi nửa đùa nửa mắng: "Đồ quỷ chết tiệt!"
Lúc này trông cô hoàn toàn không còn cảm giác áp bức như trước, giống như những người trẻ tuổi đang chìm đắm trong tình yêu.
Nhân viên bán hàng thấy vậy vừa kinh ngạc vừa tò mò, rất muốn xem tin nhắn đó là gì, nhưng lúc này cô ấy lại không dám giơ tay giật điện thoại của Thẩm Ninh.
Tin nhắn dĩ nhiên là của Kỷ Duật Hành gửi đến, cuối cùng anh cũng gửi tới hai tin nhắn, giống nhau như đúc, chỉ khác mỗi dấu chấm câu:
"Em là xử nữ?"
"Em là xử nữ!"
Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại s1apihd.com