Hạ Lan và Phương Chính trò chuyện rất lâu, cho đến khi em trai Phương Chính là Phương Viên đến xách Phương Chính về nghỉ ngơi, Hạ Lan mới nói lời tạm biệt với Phương Chính.
“Thiếu tướng Hạ Lan, chúng tôi đã bố trí chỗ ở ở đây rồi, tôi đưa cậu tới đó.” Cố Minh Dạ dùng quyền lực của mình, sắp xếp cho Hạ Lan một căn phòng trống cạnh phòng hắn.
“Làm phiền Nhị điện hạ rồi.” Hạ Lan nhìn thời gian trên Trí Não, phát hiện mình ở trên cầu đã lâu, mà Cố Minh Dạ một mực đợi anh, cậu nói với vẻ xin lỗi: “Tôi mải mê quá, xin Nhị điện hạ đừng trách."
“Không, không.” Cố Minh Dạ vội vàng nói: “Tôi chỉ thích người…ách, trùng chăm chú công việc như Thiếu tướng Hạ Lan vậy.”
Hạ Lan khiêm tốn xua tay: “Ngài khen quá đáng rồi.” Thực ra cậu chỉ là một quân thư hết sức bình thường ở Trùng tộc.
Cố Minh Dạ đưa Hạ Lan đến khu ký túc xá, dọc đường cũng tìm chủ đề để trò chuyện với Hạ Lan: “Thiếu tướng Hạ Lan sau này có thể sẽ đến thăm học viện quân sự nhân loại của chúng ta, giảng bài cho sinh viên trong đó."
Theo sự quan sát kỹ càng của Cố Minh Dạ, anh nhận thấy ngoài việc quan tâm đến quân sự, Hạ Lan khá tùy ý về các nhu cầu cơ bản khác như lương thực, nhà ở, phương tiện đi lại, anh cố gắng giữ chủ đề theo hướng liên quan đến quân sự.
Hạ Lan hơi ngạc nhiên: “Tôi cũng có thể vào trường giảng bài à?”
Cố Minh Dạ: "Với trình độ của Thiếu tướng Hạ Lan, dù dạy học trò thế nào cũng giúp ích cho bọn họ rất nhiều, đừng tự coi thường mình".
Hạ Lan hơi xấu hổ khi được Cố Minh Dạ khen ngợi. Đây là lần đầu tiên có người khen ngợi cậu như vậy.
Ahhhhhh! Cố Minh Dạ chỉ muốn biến thành con gà hú hét lên thôi. Hạ Lan xấu hổ sao? Tai hơi đỏ, mặt có chút hồng hồng kìa.
Cố Minh Dạ thật muốn ngẫu hứng sáng tác một bài thơ, phải dùng thêm nhiều từ ngữ, câu văn để khen ngợi vẻ đẹp của Hạ Lan, đây là vẻ đẹp có thể khiến anh chết đuối đấy!
Ôn Hàn cạn lời nhìn Cố Minh Dạ, chẳng trách không đọc tin nhắn nào anh ấy gửi tới, hóa ra đang mê mẩn trong bể tình rồi.
Cố Minh Dạ nhìn thấy Ôn Hàn, mới biết mình đã về phòng, không thể đi cùng Hạ Lan được nữa, trong lòng có chút tiếc nuối.
Tuy nhiên, sự tiếc nuối này chẳng là gì với Cố Minh Dạ, anh chủ động chạy đến giúp Hạ Lan mở cửa.
"Có thể tự đặt mật khẩu, Thiếu tướng Hạ Lan ở đây có thể đổi mật khẩu trước." Cố Minh Dạ chu đáo chỉ cho Hạ Lan cách đổi mật khẩu.
“Cám ơn.” Hạ Lan hơi choáng ngợp trước sự nhiệt tình của Cố Minh Dạ. Nhìn anh có vẻ rất mong cậu sống ở đây.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Cố Minh Dạ rất quan tâm đến sự việc quái thú ngoài hành tinh lần này, sự nhiệt tình của anh đối với bản thân mình cũng chỉ vì cậu là chỉ huy Trùng tộc, việc hai bên hợp tác, có quan hệ tốt với chỉ huy là chuyện bình thường.
Chỉ phía con người chủ động là không tốt. Cậu phải thay mặt Trùng tộc chủ động lại.
Thế là Hạ Lan nở nụ cười thật ấm áp nói với Cố Minh Dạ: "Muộn rồi, Nhị điện hạ đi ngủ sớm nhé. Chúc ngủ ngon."
“Chúc ngủ ngon.” Cố Minh Dạ vô thức nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào Hạ Lan.
Ôn Hàn ôm trán, xong đời, Cố Minh Dạ hoàn toàn hết cứu.
Chờ một lúc, Cố Minh Dạ cuối cùng cũng thoát ra khỏi bong bóng màu hồng vô hình, dùng vân tay mở cửa, mới nhớ ra nơi này có người sống Ôn Hàn: “Sao cậu lại đến gặp tôi?”
Haha, Alpha chó, Ôn Hàn trợn mắt, hào phóng từ chối tranh luận với Cố Minh Dạ: “Chỉ cần xem tin nhắn tôi gửi, cậu sẽ không hỏi câu này.”
Cố Minh Dạ đã không xem trí não kể từ khi bị diễn đàn của Trùng tộc gây sốc. Sau lại mải đi cùng Hạ Lan, làm sao mà nhớ ra mình còn trí não?
Uống cạn cốc nước, Cố Minh Dạ chậm rãi mở tin nhắn Ôn Hàn gửi ra.