Thập Niên 90: Đáp Thật Hỏi Vặn, Vừa Phá Án Vừa Hóng Drama

Chương 8

Cấp trên cũ của Dung Y đã đồng ý, nếu cô điều tra ra tin tức này thì sẽ để cho cô điều tra về tập đoàn Tam Ngưu mà cô vẫn luôn muốn điều tra.

Tập đoàn Tam Ngưu là bên quảng cáo mới của đài truyền hình nhưng cũng là nhân vật chính trong vụ việc vấn đề về an toàn của sữa bột sau này, Dung Y có manh mối từ chỗ đồng hương nên muốn đi điều tra, nhưng sếp cũ của cô nói rất nguy hiểm nên không cho Dung Y tiếp tục, vì thế hai người mới cãi nhau.

Nhưng mà hiện tại trước tiên phải kết thúc công việc, “Những câu chuyện kỳ lạ” phát sóng mỗi tuần một lần, ngày mai chính là ngày cuối, hôm nay cô phải nhanh chóng viết cho xong bản thảo, dù sao ban ngày cũng ngủ đủ rồi nên không còn buồn ngủ nữa.

Tiểu Thất nhìn bản thảo, lặng lẽ đọc: "Bà cụ nửa đêm không ngủ, rốt cuộc là do nhân cách trở nên biến chất hay là không còn đạo đức..."

Dung Y vội vàng nói: “Đừng đọc nữa!! Xấu hổ quá!! Đúng rồi, chỉ số năng lượng của cậu được tính thế nào?”

Tiểu Thất giải thích: “Cô tìm được tin tức, dù cho độc giả hoặc người xem có thích cô hay là ghét cô, miễn là có cảm xúc thì tôi đều có thể có được năng lượng, một người tương đương với một đơn vị năng lượng.”

Dung Y gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó bắt đầu múa bút thành văn.

...

Sáng sớm, từng tia nắng của ánh mặt trời chiếu lên cánh tay cô, máy BB đặt trên bàn vang lên.

Cô cầm lên nhìn, trừng to mắt: "Đường Tân Thành của huyện Hồ Khê xảy ra thảm án diệt môn, phóng viên gần đó mau đến hiện trường đi.”

Dung Y nhanh chóng đứng lên, lần đầu tiên cách hiện trường án mạng gần như vậy, phải nhanh chóng theo kịp tin tức lớn này! Cô phải đào ra được điều đặc biệt, làm thật tốt cho cấp trên cũ xem! Sau đó thì thăng chức tăng lương!

Tiểu Thất cũng kích động: “Tin tức lớn! Xông lên!”

Dung Y hóa thân thành người dọn dẹp mặt bàn cấp cao, gạt hết bản thảo vào trong túi, cầm lấy máy ghi âm lao ra cửa.

Hạ Hưng Đông sát vách cũng vừa khéo đi ra, đang vội vã thắt dây lưng, phía sau còn có một người đàn ông có cùng động tác.

Vẻ mặt Dung Y trở nên ngạc nhiên, tinh mắt quét tới mép qυầи ɭóŧ của Hạ Hưng Đông, hình như là màu hồng nhạt? Nhưng mà đây không phải điều quan trọng, cô vươn ngón tay di chuyển qua lại trên người hai người, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ.

Hạ Hưng Đông vội vàng giải thích: "Đừng nghĩ lung tung, đây là người viết bản thảo mà tôi nói, viết về tiểu thuyết huyền nghi đấy, ngày hôm qua chúng tôi uống chút rượu để bàn chuyện bản thảo!”

Người đàn ông chủ động nói: "Tôi tên là Lục Cường, là bạn nối khố của cậu ấy, đi thôi, mau đến hiện trường đi đã!"

Dung Y cũng biết chuyện này rất gấp, mọi người không có thời gian để trò chuyện thêm, cùng chạy nhanh về phía cầu thang.

Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, cô gái ở quầy lễ tân dùng ánh mắt đầy trách móc nhìn chằm chằm Dung Y.

Khi ba người chạy đến đường Tân Thành để đón khách thì đã có rất nhiều phóng viên của đài truyền hình và các tờ báo lớn ở đây, còn có quần chúng đứng xung quanh để hóng chuyện, một biển người mênh mông.

Dung Y thở hổn hển vì không thể chen vào được, ngay cả hiện trường và bóng dáng cảnh sát cũng không thể nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy cái ót của một đống người.

Hạ Hưng Đông kéo Lục Cường nói với Dung Y: "Hai chúng tôi chen ở phía trước, cô đi theo sau.”

Dung Y gật đầu, ba người tạo thành một mũi nhọn lao vào đám người, mọi người xô đẩy nhau, có người nhận ra Hạ Hưng Đông, bực mình nói: "Loại chương trình nhỏ như các cậu mà xen vào làm gì, có ai thèm xem đâu chứ!"

Hạ Hưng Đông tức giận nói: "Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng bản thảo mà tôi viết được thì tốt hơn cậu đấy!"

Dung Y ở sau lưng nhỏ giọng phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy!”

Nhưng khi ba người thật vất vả để chen đến vị trí trung tâm thì Hạ Hưng Đông cũng không đi về phía trước nữa.