Thập Niên 90: Đáp Thật Hỏi Vặn, Vừa Phá Án Vừa Hóng Drama

Chương 7

Hạ Hưng Đông khởi động xe, không nói một lời chạy trên con đường nhỏ uốn lượn, xung quanh là đồng bằng trắng xóa mênh mông vô tận.

Tuyết rơi có hơi lớn, không bao lâu sau tuyết trắng đã che lấp đi vết bánh xe.

Sau khi đến nhà khách Hải Hưng ở đường Tân Thành, Hạ Hưng Đông chạy xe vào bãi, rốt cục không nhịn được mà mở miệng: "Dung Y, tôi cảm thấy... Con người có quyền tự do mặc quần áo.”

Dung Y không hiểu ra sao: "Đương nhiên rồi, nhưng nếu thời trang không phù hợp thì con người cũng có thể tự do bình luận mà!"

Cái này thì có cái gì mà không thể nói được chứ?

Hạ Hưng Đông: "..." Cô biết rõ còn cố hỏi nữa hả?

Mặt anh ta lại đen đi một chút, vô tình nói: "Xuống xe!"

Dung Y vội vàng xách túi bước xuống xe, vào nhà khách với anh ta.

Nhà khách cũng không phải rất mới, nhưng trông cũng coi như sạch sẽ gọn gàng, Dung Y nhìn lướt qua, thời đại này rất ít chỗ lắp camera, nơi này không lắp camera, ở lối thoát hiểm cũng không có.

Trước quầy lễ tân là một cô gái trẻ tuổi đang cắn hạt dưa đọc một quyển tạp chí văn học vỉa hè, trên bìa có in hình của một cô gái có hơi hở hang.

Cô ta thấy hai người đi vào thì vội khép tạp chí lại, liếc nhìn hai người một cái, ánh mắt dừng lại trên người Dung Y hồi lâu hỏi: "Hai người có quan hệ gì?"

Hiện tại Hạ Hưng Đông vốn rất nhạy cảm, hàng lông mày nhíu lại vì bị đối phương đánh giá, trực tiếp lấy thẻ phóng viên ra: "Chúng tôi là phóng viên, là quan hệ đồng nghiệp, thuê hai phòng, phòng tiêu chuẩn, xuất hóa đơn cho tôi.”

Nhân viên lễ tân nhìn vào thẻ phóng viên rồi mới thu hồi ánh mắt quan sát, nói: "Phóng viên à, hết phòng rồi, mọi người đi chỗ khác thử xem.”

Dung Y bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Hạ Hưng Đông, giải thích với nhân viên lễ tân: "Chúng tôi không điều tra nhà khách có hợp quy định hay không, chỉ là một phóng viên tạp chí bình thường, giống như những tạp chí mà cô vừa xem thôi."

Sợ lễ tân sẽ cáu kỉnh, Dung Y chủ động nói: "Cô không biết đâu, gia đình mà chúng tôi mới vừa điều tra kia drama biết bao nhiêu đâu, má ơi luôn! Chậc chậc!”

Lễ tân nghe thấy thì trở nên hăng hái, bốc một nắm hạt dưa đưa cho Dung Y: "Gia đình nào, có phải chuyện trong nhà của cái gia đình họ Trần trong huyện chúng tôi hay không? Tôi biết ngay là cái tên họ Trần kia đi lang chạ ở bên ngoài mà, đàn ông ai mà chả thế, không thể khống chế được nửa người dưới của mình đâu!”

Dung Y nói: "Không phải là nhà kia, còn drama hơn so với chuyện nɠɵạı ŧìиɧ nữa kìa! Cô cứ tìm phòng giúp cho chúng tôi trước cái đã, tôi đi rửa mặt một chút, đợi lát nữa rồi chúng ta lại nói tiếp!"

Lễ tân vội vàng đặt phòng cho hai người, còn nói thêm: "Nói chuyện với cô vui thật đấy, vốn không nhận đơn của các cô là do muốn đòi thêm một khoản tiền, nhưng thôi, tôi cũng không thu thêm tiền của các cô nữa, mau mau đi rửa mặt đi rồi xuống đây!"

Dung Y tươi cười đáp một tiếng rồi chào Hạ Hưng Đông đi lên lầu.

Hạ Hưng Đông ngạc nhiên quan sát Dung Y vài lần, nhịn không được nói: "Cô... Thật sự hoàn toàn khác với lời đồn, tôi còn tưởng rằng người như cô vốn là sẽ rất kiêu ngạo."

Thì ra những lúc nhìn thấy Dung Y trong phòng làm việc, cô đều hất cằm lên thật cao, đi đường như gió cuốn, máy BB bên hông vang lên không ngừng, cũng không nhìn thẳng vào bất luận người nào.

Dung Y cười cười: "Tin đồn mà thôi, phóng viên chúng ta kiêng nhất là nghe tin đồn mà.”

Lời mà Hạ Hưng Đông nói chắc có lẽ là ấn tượng về nguyên thân, cô cũng lười giải thích.

Dung Y đẩy cửa phòng đi vào, là một căn phòng đơn tiêu chuẩn, một cái giường nhỏ một mét hai, chiếc nệm màu trắng có chút ố vàng, vách tường cũng bong tróc không ít.

Nhưng mà so với điều kiện xã hội kia thì đã tốt hơn nhiều lắm rồi, cũng ấm áp hơn, lúc Dung Y vào nhà vệ sinh rửa mặt, cảm giác được mình đang dùng nước nóng thì cũng cảm động đến chảy nước mắt, rốt cục đã về thành phố rồi!