Thập Niên 90: Đáp Thật Hỏi Vặn, Vừa Phá Án Vừa Hóng Drama

Chương 6

Một bà cụ không kém Quế Anh bao nhiêu tuổi ở trong đám đông, giọng nói run rẩy: "Mọi người không thể đối xử với chị Quế Anh như vậy, chồng con của chị Quế Anh đều là liệt sĩ hy sinh vì nước mà!”

Lời này thế mà lại có thể ngăn chặn lời kêu gào của mọi người, ai nấy đều có chút ngượng ngùng, liệt sĩ... Gia đình của liệt sĩ thì phải quan tâm một chút.

Bà cụ chậm rãi đi ra cầm lấy tay Lý Quế Anh.

"Chị cũng vậy, nếu như cảm thấy cô đơn thì có thể dọn đến ở cùng với tôi, tôi vốn đã nghĩ đến chuyện rủ chị qua ở chung với tôi rồi, hai người chúng ta còn có thể làm bạn, có thể xí xóa chuyện cãi nhau lần trước đi được không?"

Lý Quế Anh dùng ánh mắt cầu xin nhìn Dung Y một cái rồi mới gật đầu với bà cụ.

Dung Y vội vàng bước ra để hóa giải bầu không khí này: "Số tiền này là do trưởng thôn thu về, vậy thì nhất định phải do trưởng thôn trả lại tiền, nếu như ông ta không trả thì chúng ta cứ chụp hình lại rồi đến cục Công thương khiếu nại là được!"

Những người khác không có ý sẽ ra tay đối với người nhà của liệt sĩ nên trực tiếp nắm cổ áo trưởng thôn lên, giận dữ quát: "Làm đi, trả lại tiền đây!"

...

“Phóng viên các cô thật là giỏi! Chuyện này mà cũng có thể điều tra ra!”

Dung Y nhìn người nọ cười cười, thu dọn hành lý với Hạ Hưng Đông rồi mang đồ đạc lên xe.

Những người khác cũng lần lượt đi về, cái thôn này chắc là sẽ lại trở về như lúc trước, Lý Quế Anh cũng sẽ không còn lo lắng hãi hùng nữa.

Nhưng mà du khách tới đây thì còn đang gây sự, đòi trưởng thôn phải trả lại tiền.

Cô để lại số máy BB cho Lý Quế Anh, nếu bà cụ đổi ý muốn báo cảnh sát thì có thể liên lạc với cô.

Hạ Hưng Đông trở nên ít nói hơn, cũng không hỏi Dung Y sự thật ở phía sau, điều này cũng làm cho Dung Y thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không có cách nào khống chế được miệng mình.

Dung Y hỏi: "Vậy tôi có thể cứ như vậy mãi hay không, người khác hỏi cái gì thì tôi đều nói hết tất cả?"

Tiểu Thất nói: "Không đâu, có hạn chế thời gian, hiện tại thì kỹ năng này đã kết thúc, nếu như không có hạn chế thời gian và địa điểm, vậy thì chẳng phải cô đã trở thành một người không gì không biết rồi hay sao, tôi còn chưa có năng lực lớn như vậy..."

Dung Y lại nói: “Vậy lần này không lấy tiền có đúng không? Suýt chút nữa đã không điều tra ra được rồi, nếu không phải…”

Tiểu Thất có chút ngại ngùng: “Không lấy không lấy! Thật ra thì tôi cũng không muốn đòi tiền, tôi chỉ cần chỉ số năng lượng thôi, cô cứ có được nhiều tin tức lớn thì chỉ số quan tâm của mọi người lại càng cao, vậy thì tôi sẽ có được năng lượng rồi!”

Dung Y nói: “Ôi! Biết ngay mà! Chỉ cần không nói đến chuyện tiền nong thì hai chúng ta sẽ là một cặp bài trùng tuyệt nhất! Tôi nhất định sẽ tìm được tin tức lớn cho cậu!”

Cô vui vẻ nhìn về phía Hạ Hưng Đông, tìm đề tài để bắt chuyện: "Chúng ta có thể về nhà rồi! À phải rồi, tại sao qυầи ɭóŧ màu hồng lại là chuyện riêng tư vậy?”

Chiếc túi trong tay Hạ Hưng Đông lập tức nghiêng ngả rồi rớt trên mặt đất, anh ta cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Dung Y, cả người giống như đã hóa đá.

Dung Y nhìn ra được vẻ mặt xấu hổ ở trên khuôn mặt nghiêm túc chính trực của anh ta, cô càng cảm thấy khó hiểu hơn: "Nói chuyện đi chứ?"

Hạ Hưng Đông cứng đơ nói: "Lên xe đi, hơi muộn rồi, tôi còn phải đi đến huyện Hồ Tân tìm người để viết bản thảo, đêm nay ở đường Tân Thành một đêm.”

Dung Y sờ mũi, mở cửa xe tải mini rồi lên xe, cô hỏi Tiểu Thất: “Đồng nghiệp của tôi bị làm sao vậy, vì sao lúc trước khi tôi lại hỏi vấn đề này, có lý do gì hay không?”

Tiểu Thất ho nhẹ một tiếng: “Tôi cũng không biết nữa... Nói thật cho cô biết, năng lượng của tôi không đủ nên không thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện đâu.”